Edit: Thiên Tình
Văn Anh lờ mờ tỉnh dậy, lấy bịt mắt ra, lại chắn chút ánh sáng, mơ hồ hỏi: "Cái gì?"
"Trâu Vệ Đông nói em 'từng' là bạn gái của anh ta." Đại thiếu gia Phương Tỉnh ôm cánh tay lặp lại, nhấn mạnh chữ 'từng', không quá thích thú nhướng mày, "Mặt anh ta thật dày, em hẹn hò với anh ta bao giờ, tôi đi gọi Hoa tỷ thanh minh cho em!"
Văn Anh chưa kịp lên tiếng, Lô Trạch đã kéo hắn lại, lạnh nhạt nói: "Ít tạo thêm phiền phức đi. Anh ta tung tin tức như vậy là chuyện tốt, những bức hình kia sẽ thuộc phạm trù bạn trai bạn gái bình thường, sẽ không có người xì xào bàn tán."
Phương Tỉnh nhìn hắn như thấy quỷ, nghiến răng cười lạnh: "Anh đúng là rộng rãi..."
Văn Anh thấy thái độ của Lô Trạch, trong lòng hơi hiểu ra, đại khái là lần trước chôn phục bút đã có tác dụng. Lô Trạch đã biết những chuyện nguyên chủ từng làm vì hắn.
Lại nói, nguyên chủ đối với Lô Trạch đúng là có cảm tình, cô ấy cũng gia cảnh bình thường, nhưng không có thiên phú như cô, nên mới nghĩ lệch muốn đi đường tắt. Đối với Lô Trạch, cô ấy có yêu, cũng có hổ thẹn, lúc tình cảm của hai người mặn nồng nhất, ước hẹn tay nắm tay dốc sức làm nên sự nghiệp. Nhưng cô ấy lại tham đường tắt bỏ lại hắn, rốt cuộc không thể quay đầu. Điều duy nhất có thể làm, chính là lúc hắn gian khổ, đưa cơ hội tới tay hắn.
Lô Trạch trời sinh thích hợp nghiệp diễn, một khi bắt được cơ hội, hiển nhiên từng bước lên mây.
Văn Anh tự nhiên không biết, Lô Trạch còn chưa kịp điều tra, kim chủ đại nhân đã trở thành thần trợ công cho cô rồi.
Nhưng kim chủ đại nhân trợ công cũng không phải làm không, rất nhanh, cô nhận được tin nhắn đối phương gởi tới.
"Đừng quá để ý đến tin tức, em đã nói đoạn thời gian đó em coi tôi là bạn trai, cho nên tôi mới tuyên bố sự thực rằng chúng ta từng hẹn hò. Tôi chỉ hi vọng, tương lai sẽ có cơ hội theo đuổi em lần nữa."
Văn Anh ngẫm nghĩ, dưới ánh nhìn chăm chú gấp gáp của hai người kia, không hồi âm.
Ba người cùng tiến vào studio ghi hình, trước tiên trao đổi với MC, bắt đầu diễn tập.
Kỳ này cũng mời đôi Đồng Hủy và Triệu Minh Húc, vốn định một đôi tuyên truyền phim truyền hình, một đôi tuyên truyền album mới, do từng cùng tham gia một show thực tế nên quay chung một tập, ai ngờ Lô Trạch sau khi từ chối lại tự mình gọi điện nói sẽ đến, thế là, trong sáu người đến năm, thiếu Chu Bùi không tới, ban tổ chức lại nghĩ gần đây Chu Bùi bị scandal quấn thân, nên quyết định không mời.
Đến buổi chiều, khán giả biết được Lô Trạch cũng tới, gào thét cơ hồ hất tung nóc hà.
MC cũng mặt mày hớn hở, mời mỗi người tự giới thiệu, đến phiên người nào, khán giả đều sẽ phối hợp vỗ tay hoan hô, không khí náo nhiệt cực kỳ.
Chương trình tổng cộng chơi ba vòng, vòng thứ nhất mỗi người biểu diễn một phân đoạn làm nóng sân khấu, Văn Anh nữ giả nam trang, còn dùng hình tượng áo sơ mi trắng kinh điển trong 《 Hồng Đậu Chi Luyến 》 của Lô Trạch, từ violon kéo ra giai điệu du dương, đối diện với nữ MC diễn chung, con mắt trong suốt, ánh nhìn yêu say đắm, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn mỹ thiếu niên đối với tình yêu truy đuổi và thuần túy.
Máy quay zoom gần Lô Trạch, con mắt hắn có vẻ chấn động, như là không thể tin được cô sẽ đóng vai nhân vật của hắn đúng chỗ đến từng chi tiết nhỏ như vậy.
Không ai biết, cảm xúc nồng đậm lúc này của hắn, cơ hồ muốn tràn ra khỏi lồng ngực.
Hắn không khỏi trong đầu miêu tả, cô từng ở nhà lặp đi lặp lại nhìn bộ phim hắn đóng.
MC vỗ tay phát ra từ tận đáy lòng: "Văn Anh chắc xem phim này rất nhiều lần phải không? Tôi cơ hồ nhìn thấy dáng dấp nhân vật mà Lô Trạch hóa thân năm đó, rất giống!"
"Đúng vậy, rất thích phim của Lô ảnh đế, xem rất nhiều lần. Đặc biệt là đoạn này, cảm giác giống như thấy được chính mình còn thời trẻ." Văn Anh phảng phất hoài niệm, cười nói, "Khi đó tình cảm thuần túy nhất, dù không thể tiếp xúc với đối phương, chỉ cần biết rằng người đó tồn tại, đã cảm thấy rất ngọt ngào."
"Ồ? Có thể tám một chút người Văn Anh ái mộ thời niên thiếu là ai kgông?"
"Nói ra liền không thú vị." Nàng cười đá bóng về, "Vẫn nên cho mọi người lưu chút không gian tưởng tượng đi thôi."
Phương Tỉnh thờ ơ lạnh nhạt, mãi đến vòng thứ hai, bỗng nhiên trở nên nóng lòng muốn thử.
Vòng này là trò chơi đặc sản của đài Phiên Gia, "Ai là nằm vùng". Một người lấy được thẻ bài khác người còn lại, những người khác phải từ trong miêu tả, phát hiện ra kẻ "nằm vùng" có thẻ bài bất đồng là ai.
Vòng thứ nhất nằm vùng là Phương Tỉnh, lúc miêu tả hắn cố làm ra một ít động tác mờ ám, quả nhiên, Văn Anh lập tức chỉ ra hắn, khi những người khác không rõ vì sao, truy hỏi nguyên nhân, cô đáp: "Lúc anh ấy nói dối, sẽ vô ý thức kéo cổ áo."
Mọi người nhao nhao ngờ vực: "Lúc nãy không nhìn thấy cậu ta làm động tác này."
"Anh ấy làm được một nửa liền ngừng, chắc là muốn che giấu thói quen của mình."
Phát lại cảnh quay chậm cảnh tượng vừa rồi, quả nhiên, Phương Tỉnh câu ngón tay đưa đến một nửa, lại lặng lẽ thả về.
Mọi người không hẹn mà đối với Văn Anh giơ ngón cái.
Phương Tỉnh giơ tay ra vẻ bất đắc dĩ đầu hàng: "Ai nha, thực sự là trốn không thoát pháp nhãn của trưởng lớp!"
Xưng hô tràn ngập ám muội này vừa thốt ra, khán đài lúc này vang lên một trận rít gào, fan CP của hai người hồn vía bốc cháy!
Nhưng thời thế thay đổi.
Vòng thứ hai, nằm vùng giấu rất sâu, đào thải hết người này đến người khác, trước sau vẫn không bắt được.
Rất nhanh, trên sân khấu chỉ dư lại ba người, dần dần diễn biến thành Văn Anh và nữ MC tranh đua, Lô Trạch làm trọng tài. Nữ MC vỗ ngực bảo đảm mình không phải là nằm vùng, còn khoa trương làm nũng lấy lòng Lô Trạch, bảo hắn loại Văn Anh ra, chọc cho khán giả ôm bụng cười to.
Lô Trạch lại quay đầu hỏi Văn Anh, "Chơi đủ chưa?"
Văn Anh nghiêng đầu chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
Hắn nở nụ cười, nhìn như nghiêm túc suy nghĩ, loại nữ MC ra ngoài.
Trận này kết thúc, nữ MC kêu thảm thiết, quỳ ngã lên bàn, lật thẻ bài ra nhìn, quả nhiên, Văn Anh mới là nằm vùng!
Văn Anh ngậm cười, tinh thần phấn chấn, hiển nhiên chơi rất vui vẻ.
Điều này khiến người ta nhớ tới câu nói ngụ ý không rõ của Lô Trạch, nam MC không nhịn được trêu chọc: "Lô ảnh đế là đảm nhận vai trò kỵ sĩ, vì nằm vùng hộ giá hộ tống nha!"
Lô Trạch cười không nói, tầm mắt lơ đãng nghiêng qua bên cạnh, chạm phải ánh mắt của Phương Tỉnh, Phương Tỉnh nhe răng cười xán lạn mà khiêu khích, hắn thì cười mỉm ý