Edit: Thiên Tình
Hạ Nghi nghe thấy tiếng gõ cửa, đi xem là ai, đến khi nhìn thấy Khương Thiên Diệp và Lý Thù qua ô vuông trên cánh cửa, mới mở cửa ra, nhưng một tay vẫn giăng ngang mép cửa, ngăn không cho bọn họ đi vào. Đại tiểu thư liếc xéo một cái, "Các cậu cũng tới chiêm ngưỡng di thể của 'Người đẹp say ngủ'?"
Lý Thù lớn tiếng ho khan, quả nhiên bị Khương Thiên Diệp vứt tới một ánh mắt chế nhạo.
Ban ngày khi đi học, hắn đã bị đối phương chế giễu qua, nói rằng dù gì người đang nằm kia cũng là bạn của bạn, hắn lại hùa theo người ngoài trường, thật không đạo đức. Nhưng hắn không nhịn được lòng hiếu kỳ, hơn nữa cô bé có ngoại hình giống nữ thần của hắn cũng nói muốn xem, Khương đại thiếu gia đành dẫn bọn họ đến.
Hai ngày nay Hạ Nghi đã đuổi đi mấy đợt tò mò, xum xoe các kiểu.
Những người khác thì thôi, chung quy cô chưa đến nỗi biến Văn Anh thành vật phẩm quý hiếm triển lãm trong viện bảo tàng, cho nên tất cả đều không cho vào, lúc nào đi học thì giao cho người của phòng y tế coi sóc, phòng ngừa người khác tới "tham quan".
Nhưng còn Khương Thiên Diệp à --
"Vào đi." Hạ Nghi mở cửa.
Khương Thiên Diệp đi vào, Lý Thù cũng vào, cô định đóng cửa, kết quả một cô gái ở phía sau cũng đi theo.
Hạ Nghi kinh ngạc, "Chờ đã, sao có bạn nữ nào nữa?"
Văn Anh vừa định chào hỏi, tay còn chưa giơ lên, đã bị Khương Thiên Diệp dắt đi tới. Bởi vì dắt tay nên hắn hơi nghiêng người, hỏi Hạ Nghi, "Không được à?"
"... Cũng chưa nói là không được."
Bởi vì cả hai lần bệnh viện đều chẩn đoán là đang trong trạng thái ngủ say, Hạ Nghi dứt khoát dời người đến phòng y tế trường cho dễ bề chiếu cố, hiện tại, thân thể của Văn Anh nằm trên giường bệnh màu trắng, cơ thể hơi nhấp nhô, hô hấp đều đặn, hai má thậm chí còn hồng hào khỏe mạnh.
Lúc Văn Anh nhìn thấy một "chính mình" khác, lập tức cảm thấy thế giới này vô cùng kỳ diệu.
Chuyện này giống như trò chơi thực tế ảo vậy, cô có thể hoàn hảo không chút tổn hại, khiến tinh thần lực tiến vào một thế giới khác. Chỉ có điều thần kỳ hơn cả trò chơi thực tế ảo chính là, cô có thể lấy thân phận của một nhân vật truyện tranh xuất hiện trong thế giới 3D, tuy rằng thời gian duy trì chỉ có ba ngày, nhưng đã rất đáng gờm.
Những người khác mặc dù không biết chân tướng như cô, nhưng cũng đều cảm thấy thần kỳ.
Cho dù không ăn không uống, vẫn có thể bình yên vô sự nằm ở kia, vẻ ngoài lại mỹ lệ tinh khôi, chẳng trách người bên ngoài sẽ đồn là "Người đẹp say ngủ".
Hạ Nghi còn đang nhìn chằm chằm cái dắt tay sáng chói kia, suy nghĩ một lát, sau đó mất đi hứng thú nói: "Gì đây, tôi còn tưởng cậu thích Văn Anh chứ."
Ba người đều chấn động trước lời nói của Hạ Nghi!
Sau đó, "Thanh Điểu" làm bộ không hiểu chuyện gì, nhìn chính mình trên giường bệnh, lại nhìn Khương Thiên Diệp, cảm thán: "Thì ra đây chính là cô gái mà A Diệp à."
"Đừng hùa theo cậu ấy." Khương Thiên Diệp mặt không thay đổi hỏi Hạ Nghi, "Ta nói, ảo giác của cậu từ đâu mà ra thế?"
"Tôi cũng không nói mò nha, là tôi nhận thấy được từ cái lần Anh Anh té ngã ấy. Nói là con người cậu lấy giúp người làm niềm vui thì tôi thực sự nhìn không ra, nhưng cậu nhìn cậu đi, vẻ mặt sốt ruột lần đó thật không bình thường. Rõ ràng cậu ấy là bạn tôi, cậu còn cau có với tôi nữa, nhất quyết đòi ôm cậu ấy đi phòng y tế làm kiểm tra trước, nếu không phải thầm mến người ta, tôi thật nghĩ không ra còn có lý do gì để giải thích." Hạ Nghi nhún vai, tựa hồ không cảm thấy ý nghĩ của mình hoang đường chút nào.
Khương Thiên Diệp vô ý thức liếc nhìn Văn Anh, thấy cô có vẻ thích thú nghe ngóng, bỗng dưng khó chịu.
Hắn bình tĩnh phản kích: "Chẳng qua là nể mặt cậu thôi. Nếu đầu óc cậu không nghĩ ngợi mấy chuyện vớ vẩn thế này, cũng sẽ không ngốc như vậy."
Tầm mắt của Hạ Nghi quét qua hai người họ, ''xì'' một tiếng, ''Được rồi, niệm tình bạn gái cậu, tôi không vạch trần vậy."
"Tôi không phải bạn gái cậu ấy." Văn Anh nở nụ cười trong veo, động tác tự nhiên kéo Hạ Nghi, "So với A Diệp, tôi cảm thấy cậu đáng yêu hơn đó."
Diện mạo thanh xuân tịnh lệ của Thanh Điểu quả thực nam nữ thông sát, Hạ Nghi lập tức cảm giác mình không thể hít thở.
*
"Tham quan" người đẹp say ngủ xong, Lý Thù nhanh chóng rời đi, chỉ còn ba người bọn họ.
Hạ Nghi biết Khương Thiên Diệp có cách mời được bác sĩ hàng đầu nổi danh trong nước, ban đầu mở cửa cho hắn chính vì ôm mục đích này, thế là nhân cơ hội, gọi hắn ra ngoài nói chuyện. Khương Thiên Diệp quả nhiên nể mặt, đồng thời cũng có vài phần để ý tới hành động đột nhiên che mắt hắn của Văn Anh và cảm giác quen thuộc mà cô mang lại cho mình lúc đó. Kế tiếp, hai người đi ra phòng y tế tìm nơi yên tĩnh nói chuyện, tạm thời để "Thanh Điểu" ở trong phòng trông coi, tránh cho "người tham quan" xông tới.
Hai người ra ngoài không chú ý tới, Phương Nhiễm từ một hướng khác đi vào phòng y tế.
Phòng y tế của đại học A đi thẳng một đường, hai bên đều là phòng, bên tay phải là đại sảnh, truyền dịch, chích thuốc đều ở nơi này, bên tay trái là phòng khám của bác sĩ, đi vào trong lại có ba, bốn phòng nhỏ, để cho người ta nghỉ tạm.
Phương Nhiễm đi qua đại sảnh tiến vào bên trong, rất nhanh liền xuyên qua ô cửa kính trên cửa mà xác nhận phòng Văn Anh đang ở.
Kỳ lạ là, Phương Nhiễm nhận ra người đang ngồi cạnh giường không phải Hạ Nghi, mà là cô nữ sinh để lại cho mình ấn tượng sâu sắc lúc diễn tập, người có quan hệ mập mờ với Khương Thiên Diệp.
Lúc cô chuẩn bị gõ cửa, cô thấy đối phương bỗng đưa tay chạm vào tay của Văn Anh, khoảnh khắc làn da của hai bên tiếp xúc nhau, phát ra ánh sáng trắng kỳ dị, sau đó tay của nữ sinh kia tan rã trên mu bàn tay của Văn Anh như tuyết tan vậy.
Tiếp theo, cô gái kia như là đã xác nhận cái gì, rút tay về, thời gian của toàn bộ quá trình bất quá chỉ ba giây.
Phương Nhiễm lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô cũng không phải người bình thường, đương nhiên sẽ không vì cảnh tượng trước mắt quá mức thần kỳ mà kinh ngạc, cảnh này chỉ mang đến cho cô một tin tức -- Thì ra ở thế giới này, mình còn có đối thủ.
Vì sợ rút dây động rừng, cô lặng lẽ lui ra phòng y tế, nhưng trong đầu vẫn không ngừng lặp lại hình ảnh vừa nãy.
Nếu cô không đoán sai, nữ sinh này và Văn Anh là cùng một người, tuy rằng cô không biết đối phương làm được bằng cách nào, nhưng cô biết rõ nếu thể hiện xuất sắc, sẽ đạt được rất nhiều thứ trong không gian. Đáng tiếc từ trước tới nay, điểm của cô rất thấp, cô không thể làm lại từ đầu hết thế giới đến thế giới khác, mà mỗi thế giới đều có được kết cục tốt. Thường thường chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng đã bị một nhân vật nào đó nhìn thấu mà sát hại.
Cho nên cô muốn ở lại thế giới hòa bình, thế giới có bối cảnh khá là thuần túy này.
Không nghĩ tới đối thủ xuất hiện nhanh như vậy, hơn nữa có thể nhìn ra, đối phương thuộc nhóm người xuất sắc.
Cô nghiên cứu về Khương Thiên Diệp rất lâu rồi, tính cách ngoài nóng trong lạnh, nhìn như gặp ai cũng có thể nói vài ba câu, nhưng thật sự muốn thâm giao, hắn nhất định sẽ lui về sau một bước, sau đó rũ bỏ nụ cười bao bọc bên ngoài. Nhưng tương tự, cô biết hắn có sở thích đọc truyện tranh, mà người thích đọc truyện tranh, thế giới nội tâm thường sẽ khá phong phú, sẽ chờ mong một số chuyện thần kỳ phát sinh, cho nên cô mới muốn đi lên con đường học bá biến thân thiếu nữ xinh đẹp, làm bước khởi đầu, gây sự chú ý.
Chỉ tiếc bây giờ bước đi này của cô tựa hồ lại không thể thành công.
Nhưng muốn cô chịu thua Văn Anh lúc này,