Edit: Thiên Tình
"Cám ơn." Văn Anh trước tiên nói cám ơn, cô vô cùng quen thuộc khí tức của người này, dù là từ bóng dáng mà cảm giác ra độ cao, hay là lực đỡ, đều giống hệt Khương Thiên Diệp. Nhưng bây giờ ở thân phận này, cô chắc chắn phải khác với Thanh Điểu. Mối quan hệ mới lạ, làm cô không thể không tạo khoảng cách nhất định.
Thế là khi đã đứng vững, cô liền lui khỏi ngực đối phương.
Cô thấy quần áo mặc trên người mình vẫn là của ba ngày trước, định quay về phòng ngủ đổi đồ.
Phóng viên bên kia còn chưa đi, rất là nhiều chuyện hỏi: "Xin hỏi cậu bạn này là?"
Khương Thiên Diệp thấy động tác xa cách của cô, cũng không nói gì, chỉ thuận miệng ứng phó phóng viên: "Bạn cùng lớp với cậu ấy."
Lúc nãy hắn đứng ở cửa, khi nghe thấy cô nói ra bốn chữ "không có cha mẹ", trong phút chốc đó trong lòng thật sự hơi khác thường. Có lẽ bởi vì trước đây không lâu đi theo Thanh Điểu đến cô nhi viện, gần gũi tiếp xúc những đứa bé không cha không mẹ, khiến hắn có chút xúc động.
Không nghĩ tới cô cũng là cô nhi.
Khương Thiên Diệp thay Hạ Nghi đến trông giữ, vừa nghe Văn Anh muốn đi, bèn bảo cô tạm thời ở trong phòng, hắn thì đi mời bác sĩ đến xem.
Lúc hắn trở lại, phát hiện trong phòng bỗng dưng xuất hiện thêm ba nam sinh, nhìn có vẻ khí thế hùng hổ, đang quấy rầy Văn Anh.
"Nhìn thấy bọn tôi tới liền muốn đi, hình như không hay lắm nhỉ?"
Một kẻ khác gật đầu, "Đúng đấy, nếu không phải có người báo, bọn tôi còn không biết nàng hệ hoa thanh thuần lại một chân đạp nhiều thuyền như vậy."
"Bọn tôi rất là đau lòng đó, cậu không nghĩ nên bồi thường thế nào sao?"
Bọn họ kết bè cùng nhau chặn cô lại, có người túm cổ tay, có người ôm vai, còn có người bắt đầu vuốt ve mái tóc dài của cô, động tác rất sỗ sàng, cô nhíu chặt mày, tránh thoát được trong chốc lát, lại nhanh chóng bị bắt lấy, giằng co không dứt.
Còn gã phóng viên tòa soạn, lại không có ý định ngăn cản, mà như khai quật được tin sốt dẻo nào đó, hưng phấn đến nỗi con ngươi phóng đại, chụp hình liên tục.
Khương Thiên Diệp lập tức nổi giận, đầu tiên là kéo cửa lại, nói tiếng "ngại quá", liền gọn gàng lưu loát mà nhốt bác sĩ vừa gọi tới ở ngoài cửa.
Hắn sải bước đi tới cạnh phóng viên, đột nhiên đoạt máy ảnh của đối phương, quăng xuống đất.
Máy ảnh và nền nhà kiên cố va chạm, phát ra tiếng vang lớn, khiến ánh mắt mọi người đặt lên người hắn.
"Đây là muốn quay AV trong phòng bệnh sao?" Hắn cười gằn, "Nếu không phải, làm phiền các anh có thể buông người ra trước được không?"
Phóng viên vốn muốn tức giận, nghe hắn nói xong, bỗng hơi chột dạ, nhất thời không mở miệng.
Phóng viên chỉ là ngẫm nghĩ nhiệm vụ hôm nay chưa hoàn thành, không thể báo cáo kết quả, không nghĩ tới trước khi đi còn có thu hoạch như vậy, mới định tranh thủ chụp lại. Cô gái hám tiền được phong danh hiệu "Người đẹp say ngủ", ngủ mãi không thức là do mắc bệnh hay là quá mệt mỏi? Đầu đề như vậy chắc chắn hút người xem! Chỉ tiếc máy ảnh bị đập vỡ...
Lúc này, Khương Thiên Diệp đã kéo Văn Anh đến bên cạnh mình, hắn đánh giá ba người kia từ trên xuống dưới, cười nhạo cô: "Gu của cậu đấy à?"
"Lốp xe dự phòng thôi." Cô thấy có người làm chỗ dựa, điềm tĩnh vạch trần sự thật, "Không biết mặt mũi ở đâu mà dám nói là thuyền của tôi."
Cái gì???
Nhóm lốp xe dự phòng giận điên lên, bắt đầu mồm năm miệng mười tiết lộ "sự tích huy hoàng" của cô cho phóng viên, kể cả mấy món đồ tặng cô có giá trị bao nhiêu.
Văn Anh nghe đến đó, cùng với Khương Thiên Diệp đồng loạt nhíu mày.
Suy nghĩ của hai người đương nhiên không giống nhau. Văn Anh đã nhận ra không bình thường, những người này có lẽ nhớ được từng đưa cho cô cái gì thì không nói, nhưng có đàn ông nào có thể nhớ được tên túi xách thuộc bản giới hạn nào, có kiểu dáng nào, nhãn hiệu nào, mùa quý nào, còn chính xác báo ra giá tiền của nó? Vừa nhìn liền biết có chuẩn bị.
Xem ra là có người xúi giục bọn họ, mục đích của người kia cũng rất rõ ràng, biết cả hôm nay ký giả sẽ xuất hiện, muốn mượn tin tức và Internet khiến cô thân bại danh liệt.
Trong lúc cô đang suy xét nên vượt ải thế nào, chỉ thấy Khương Thiên Diệp khoanh tay cười gằn với cả bọn: "Không có tiền cũng đừng bắt chước người ta theo đuổi con gái, quà đã tặng đi lại còn so đo, có biết mất mặt không vậy?"
"..."
Vốn là chỉ trích Văn Anh, nhưng bị một nam sinh khác nói như thế, ba người đột nhiên cảm giác mặt mũi có chút không nhịn được.
"Ai nói chúng tôi so đo vài món quà kia! Rõ ràng là cậu ta lăng nhăng, chúng tôi cảm thấy quà đưa đi không đáng!"
"Đúng vậy!"
Văn Anh thật ra muốn nói trả đồ lại cho bọn họ, nhưng mà nguyên chủ đã sớm bán mấy thứ đáng giá lấy tiền hết rồi, cô muốn trả cũng không trả được.
Đây đều là khoản nợ cũ của nguyên chủ, tuy chưa thể gọi là bạn trai cũ, nhưng cũng xấp xỉ kiểu lốp xe dự phòng, nếu nhớ thì trêu đùa tý, không nhớ thì ném vào góc xó mặc kệ. Đương nhiên, những người này không hề ý thức được chính mình là hàng dự phòng, nhà bọn họ chí ít có chút tiền tài, đối với yêu cầu của nguyên chủ đều muốn gì được nấy, mua hoa mua túi xách mua trang sức, chỉ cần nguyên chủ thoáng ám chỉ, bọn họ liền hai tay dâng tặng.
Lại nói, ở phương diện này, nguyên chủ quả thật không dễ thương chút nào, nhưng đằng sau đó xác thực có nguyên nhân riêng.
Khương Thiên Diệp không nhịn được nói, "Các cậu liệt kê danh sách ra, tặng cái gì, tốn bao nhiêu, báo hết cho tôi, tôi sẽ bồi thường gấp đôi giá gốc. Xem như là chi phí bồi thường tuổi thanh xuân cho các cậu."
"..."
Khỉ họ, chi phí bồi thường tuổi thanh xuân là cái mẹ gì??!
Văn Anh thực sự không nín nổi, ''xì'' cười ra tiếng.
Bị hắn làm rối lên như thế, không hiểu sao ngay cả cô cũng cảm thấy không phải nguyên chủ không tốt, mà là mấy anh chàng kia bụng dạ hẹp hòi.
Đến cuối cùng, chuyện này toàn quyền giao cho Khương Thiên Diệp xử lý, đám nam sinh gây chuyện kia coi như xong, mấu chốt nhất còn là gã phóng viên, cũng may trong nhà Khương Thiên Diệp có người quen biết tổng biên tập của tòa soạn này, phía trên có người thì dễ làm việc rồi, mở miệng nói một câu liền xong xuôi.
Tuy rằng giải quyết dễ dàng, nhưng Văn Anh biết nếu hôm nay Khương Thiên Diệp không ở đây,