Edit: Yến Tử, Thiên Tình
Beta: Thiên Tình
Khương Thiên Diệp và Văn Anh ở bên nhau.
Tin tức vừa truyền ra, như cục đá ném vào mặt hồ, nhấc lên sóng lớn, thành đề tài cho các sinh viên bàn tán. Nói là khó mà tin nổi cũng không hẳn, Văn Anh ít ra cũng xinh đẹp, hai người đứng chung khá xứng đôi, nhưng nếu theo lý thì dĩ nhiên còn kém một chút, bởi vì giai cấp bất đồng, thường ngày không thấy bọn họ có giao thiệp, cũng không nghe được đồn đại liên quan tới bọn họ. Đột nhiên tin tức nổ ra, quả thật làm người ta giật nảy mình.
Nhưng ngẫm lại, Văn Anh có mối quan hệ thân thiết với Hạ Nghi, mà Hạ Nghi không phải thuộc nhóm Khương Thiên Diệp sao, xem ra bọn họ đã sớm bí mật qua lại.
Nào ngờ, trong rất nhiều người, Hạ Nghi mới là người giật mình nhất!
Cô nàng đột nhiên vỗ bàn, đứng lên quát to: "Tôi không đồng ý!"
Âm thanh cao vút lập tức khiến phân nửa người trong thư viện quay đầu nhìn lại.
Khương Thiên Diệp khoác tay lên trên ghế dựa của Văn Anh, lười biếng ngẩng đầu, chỉ tặng cho Hạ Nghi một chữ: "Hửm?" Sau đó hắn đã bị bạn gái vứt qua một ánh mắt "câm miệng".
Quả nhiên một giây sau, Hạ Nghi liền xù lông lên.
"Loại đàn ông này có gì tốt?" Hạ Nghi chất vấn, thấy Văn Anh dùng tay ra hiệu mới miễn cưỡng hạ giọng, nhưng vẫn căm giận nói, "Chỉ biết ra vẻ ta đây, yêu bản thân mình, thích mỉa mai người khác, không nể mặt ai, tính tình đại thiếu gia... Cậu phải tin mình, mình với cậu ta lớn lên cùng nhau, mình còn không biết cậu ta có khuyết điểm gì sao?!"
Mắt thấy bạn trai sắp chịu hết nổi muốn chế giễu lại, Văn Anh nghiêng người hôn lên mặt hắn một cái, thành công ngăn cản cử động của hắn.
Hạ Nghi trợn mắt ngoác mồm, ngay cả Khương Thiên Diệp cũng ngây ngẩn.
"Mình chỉ thích sắc đẹp của cậu ấy thôi." Cô ngồi ngay lại, cắn ống hút, nở nụ cười với Hạ Nghi, "Cho nên cậu đừng lo lắng, trừ phi cậu ấy tuổi già sắc phai, hoặc là ngày nào đó bị huỷ dung, mình sẽ cân nhắc chuyện 'đá' cậu ấy."
Khương Thiên Diệp vô ý thức giơ tay sờ mặt, không biết là đang cảm nhận nụ hôn vừa rồi, hay đang tưởng tượng dáng vẻ tuổi già hủy dung của mình.
Hạ Nghi không lên tiếng hồi lâu, sau đó vẻ mặt tức giận, căm thù nhìn Khương Thiên Diệp.
Văn Anh ở trước mặt Khương Thiên Diệp, tươi cười động viên Hạ Nghi: "Dù sao, bằng hữu là suốt đời, đàn ông thì khó nói, cậu sợ cái gì?"
"Có đạo lý!" Mắt Hạ Nghi sáng ngời, lập tức lấy điện thoại ra, "Bên mình còn nhiều trai chất lượng cao lắm, đều là người quen biết, mình không tiện xuống tay, bây giờ giới thiệu cho cậu ngay."
"Này --"
Khương Thiên Diệp ôm Văn Anh lại đây, động tác bá đạo lộ ra ham muốn chiếm hữu, ghé vào tai cô mà nói, "Cái cô nàng dở hơi đó vừa nghe thế đã hùa theo, cậu nói mấy cái này cho cậu ấy làm gì?"
Cô quay đầu, lặng lẽ cười: "Ngốc, cậu không cho cậu ấy chút việc để làm, định chờ cậu ấy nghĩ cách đến phá chúng ta sao?"
Chúng ta.
Hai chữ này đánh thẳng vào tim hắn, và cả động tác thân mật, mùi hương trên người cô nữa, khiến hắn trong phút chốc quên sạch oán giận.
Kỳ thực Khương Thiên Diệp cũng không biết tại sao, mình lại chấp nhận mấy chuyện thần quái thế này nhanh như vậy.
Có lẽ bởi vì, bất kể Thanh Điểu hay Văn Anh, trong khoảnh khắc họ trở thành một người, khiến hắn chợt nhận ra, cảm giác rung động mà họ mang lại là giống nhau.
Hắn còn nhớ lúc giải thích những thắc mắc cho hắn, cô từng nói.
Ban đầu hắn còn chưa quá thói quen, mãi đến khi nhìn thấy cô quen cửa quen nẻo loanh quanh trong căn phòng thuê mà hắn đưa cho Thanh Điểu, từ trong ngăn kéo lấy ra ipad, ngã vào ghế sô pha chơi trò ''Temple Run", hình ảnh trong đầu hắn mới dần trùng khớp lại.
Sau đó cô nói với hắn về ''kỳ ngộ'' của cô.
''Tôi vẫn tưởng bản thân xuyên vào truyện tranh...'' Cô ăn một múi quýt, vừa hồi ức vừa nói, ''Ở nơi đó được một thời gian, đột nhiên có một ngày lại trở về hiện đại, thoạt đầu tôi tưởng là trở về, nhưng hoàn cảnh chung quanh rất kỳ lạ, ngay cả bản thân tôi cũng rất kỳ lạ...''
Điểm này rất giống với Thanh Điểu, miệng không thích ngồi không, có cơ hội liền muốn ăn ăn ăn.
Khương Thiên Diệp thật tự nhiên đưa tay đón lấy mấy hạt mà cô nhổ ra, sau đó cả hai đều sửng sốt, xoay mặt sang chỗ khác.
"Kỳ lạ thế nào?" Hắn hỏi.
Cô ngẫm nghĩ, nói: ''Cảm giác không thể điều khiển chính mình, giống như trong mộng bị bóng đè vậy, tỉnh mà không tỉnh, chỉ có thể dùng ký ức và thân phận của Thanh Điểu đi nói chuyện, làm việc. Nhưng mà ký ức là của Thanh Điểu trong truyện, tính cách và tác phong lại giống tôi, rất kỳ lạ..."
Khương Thiên Diệp đăm chiêu.
Đây cũng là nghi vấn từ trước tới nay của hắn, nếu cô chính là Thanh Điểu, vậy tại sao không thể nói thật với hắn? Lúc hắn chung đụng với Thanh Điểu, biểu hiện của cô đúng là Thanh Điểu thực sự trong truyện, cũng không phải giả.
''... Rất phức tạp.'' Hắn nghe xong lời giải thích của cô, đưa ra nhận xét.
Cô cắn múi quýt, lặng lẽ nhìn hắn một cái, "Vậy cậu tin không?"
"Ừm...'' Hắn trầm tư, từ trên xuống dưới từ trái sang phải đánh giá cô một lượt, lúc cô không nhịn được muốn đi, mới cười ngăn lại, chặn cô ở trên sô pha, thấp giọng nói, ''Nếu không thì, tôi tạm thời tin tưởng cậu đi, chờ ngày nào đó tôi bắt được sơ hở, lại tính sổ với cậu?''
Cô bị hắn dồn lui đến trong góc, vẫn muốn cường điệu, ''Tôi chính là tôi, cậu đừng hòng bắt thóp được tôi!''
Khác với một Thanh Điểu thẳng thắn hoạt bát hay một Văn Anh dịu dàng bình tĩnh, dáng vẻ lét lút của cô đặc biệt đáng yêu, lòng hắn hơi động, ma xui quỷ khiến thay cô lau đi nước quýt trên khóe môi.
Thực ra hắn đã nghĩ kỹ rồi, đối với Thanh Điểu, bản thân hắn vốn có một sự rung động đơn thuần nhất. Dù cô có phải Thanh Điểu hay không, hắn vẫn cảm nhận được sự rung động giống như vậy từ trên người cô, mà cô sẽ không biến mất bất chợt như Thanh Điểu.
Vậy là đủ rồi.
*
Phương Nhiễm nhìn tin tức trên diễn đàn trường, sup sụp mà cào loạn đầu tóc.
Lúc cô đang không khống chế được cảm xúc, màn hình máy tính bỗng dưng tối sầm. Cô gõ mạnh mấy lần, vẫn tối đen như cũ, ba giây sau, màn hình phát sinh biến hóa, cứ như game chơi bài tây vậy, từ phía trên ào ào rớt xuống rất nhiều tấm hình, rồi từ dưới nảy bật lên, nảy lên xong lại rơi xuống.
Những tấm hình này đều được chụp lúc cô làm công ở quán Karaoke. Sở dĩ chủ nhân của thân thể này liều mạng học tập lấy học bổng, là vì gia cảnh quá kém, đi học xong còn phải khắp nơi làm công để nuôi sống chính mình.
Bởi vì góc độ chụp, photoshop, cắt nối vân vân, tấm hình trước mắt nhìn rất không ổn, rất giống ảnh nóng.
Cô dù sao cũng còn nhớ mình am hiểu kỹ thuật vi tính, lập tức triển khai một trận chém giết với đối phương, nhưng làm cô càng thêm thất bại chính là, cho dù là việc mà cô giỏi nhất, vẫn bại bởi người khác.
Phương Nhiễm bị dồn ép đến mức muốn khóc, trơ mắt nhìn những tấm hình khó coi đó đầy khắp màn hình, đầu óc rối bời, đoán không ra đối phương muốn đối phó cô thế nào. Nhưng đúng vào lúc này, phía dưới màn hình bỗng bốc lên một đám lửa, thiêu đốt tấm hình không còn một mống, dường như biểu đạt lập trường của người kia.
Sau đó mặt trên chiếu ra bốn chữ ngắn gọn: Người thua rời sân.
Cô ngây ngốc tại chỗ, phút chốc, trong đầu lóe qua khuôn mặt của một người. Cô đột nhiên hiểu người kia là ai, cũng hiểu đối phương nói tới ''người thua'' là đang ám chỉ điều gì.
Nếu ngay cả sở trường của mình cũng thua, vậy cô còn gì đáng để so đấu?
Cô nhận thua.
Cùng lúc đó, Văn Anh nằm nhoài trên lưng Khương Thiên Diệp, nhìn hắn nhàn nhã thoát khỏi máy tính của Phương Nhiễm.
"A Diệp thật lợi hại." Cô không chút keo kiệt mà tán thưởng.
''Không có gì, nhìn không ra, trình độ của cậu ấy không tệ.''
Cô chọc vào quai hàm của hắn, ''Sau đó thì sao? Cậu liền có hứng thú với cậu ấy à?"
''Đừng nghịch.'' Hắn nhướng mày, ''Chẳng lẽ tôi không phải đang báo thù cho cậu?'' Hắn luôn lo lắng chuyện của Phương Nhiễm, sợ Phương Nhiễm sẽ tản tin đồn ra khắp nơi, làm Văn Anh bị ảnh hưởng, vì thế thảo luận với cô có cần cảnh cáo đối phương trước hay không. Không nghĩ tới cô lại nghĩ ra chiêu này.
Tuy rằng lấy mấy chuyện vô căn cứ này uy hiếp người khác, hắn cảm thấy không ổn lắm, nhưng Văn Anh lại nói: ''Cậu yên tâm, nhìn đến sau cùng, cậu ấy sẽ hiểu.''
Mục đích của cô căn bản không phải uy hiếp, mà là trực tiếp đả kích.
Cô không có ý tưởng đặc biệt nào với Phương Nhiễm, ở tình huống bình thường, vì phòng ngừa sinh thêm rắc rối, khi nào cô đảm bảo được thần sử sa đọa sẽ không thể tạo bất kỳ uy hiếp gì thì mới rời khỏi. Nhưng đối với Phương Nhiễm, đối phương rất không có sức chiến đấu, làm cô cũng không hăng hái nổi.
Cô đã quan sát Phương Nhiễm, cô gái này có vẻ là người chịu đựng thất bại quanh năm suốt tháng, mà đối phó kiểu người như vậy, đánh tâm lý là đủ rồi.
Không nghĩ tới chuyện của Phương Nhiễm vừa giải quyết thuận lợi, Khương Thiên Diệp lại đột nhiên chuyển mặt qua.
''Tôi phát hiện cậu rất thích nằm trên lưng tôi.''
Cô chớp mắt, ''Cho nên? Cậu không muốn?''
''Không lẽ bởi vì cộng tác với cái người tên Tất Phương gì đó, cho nên thói quen...'' Mắt hắn híp lại.
Cô cắn môi, vẫn không nhịn được cười, ''Cái gì mà Tất Phương gì đó, nếu tôi nhớ không lầm, cậu ấy là nhân vật truyện tranh mà cậu thích nhất đấy?!''
Bị Khương Thiên Diệp cù lét, Văn Anh cười ra tiếng. Cô không khỏi suy nghĩ, dùng nhân vật truyện tranh đi công lược hắn tuy rằng đơn giản, nhưng trong truyện có vai nam chính quá được hoan nghênh, di chứng cũng thật nghiêm trọng.
*
Văn Anh vừa trở lại không gian, một bóng đen chợt chạy tới, làm cô sợ đến mức lùi lại.
Khi bóng đen đứng ở trước mặt, cô mới phát hiện đó là một bé trai xinh đẹp, chưa kịp tìm hiểu vì sao trong không gian lại tồn tại người thứ hai, cô liền nghe cậu bé này tỏ vẻ mất hứng thú mà thở dài: "Quá yếu."
Rõ ràng hắn chỉ cao đến vai cô.
"?" Văn Anh nhìn Z942121, "Tình huống này là sao?"
Bé trai kia cũng lười biếng mà ngẩng đầu nhìn qua, "Ta đói bụng, có gì ăn không?"
Ánh sáng lạnh trong đôi mắt Z942121 chợt lóe, thế mà lại trả lời vấn đề của hắn trước, "Không có."
Bé trai giơ ngón tay điểm lên người Văn Anh, lại có thể đẩy cô liên tiếp lùi về sau, "Vậy có thể ăn cô này không?"
Văn Anh: "..."
Lúc Z942121 chưa nói hết câu "Không thể", Văn Anh đã bùng nổ: "21 anh giải thích rõ ràng cho tôi! Thằng nhóc con này là ai?! Tại sao cậu ta có thể tiến vào không gian, không phải anh nói không gian chỉ cho phép tồn tại một người sao?"
Z942121 lúc này mới đặt tầm mắt lên người cô, "Nó chính là phần thưởng mà cô rút trúng khi hoàn thành nhiệm vụ thứ hai."
"... Con gấu trúc kia?"
Cô nhìn kỹ, mới phát hiện bộ dạng nhu nhược của bé trai này rất giống con gấu trúc béo kia, chân hắn hình như vẫn chưa biến hóa hoàn toàn, bộ vuốt màu đen ló ra khỏi ống quần, thú vị nhất chính là dưới mắt hắn có một quầng thâm, như bị thiếu ngủ vậy.
"Nó đến từ một thế giới thú nhân, nguyên hình là gấu trúc, nhưng có thể biến hóa thành hình dạng con người. Mặc dù dựa theo hình dáng trưởng thành để phân chia, nhưng ở thế giới của bọn họ, nó cũng là một nhân vật cường hãn."
"... Cho dù cậu ta là Transformers