Edit: Yến Tử
Beta: Thiên Tình
Hoàn Đế Ảnh Nghiệp cũng rất do dự khi tung ra cành ôliu cho Văn Anh, tuy rằng trên mạng không thiếu người cắn hạt dưa hóng chuyện, nhưng tiềm quy tắc bị bộc lộ, vẫn ảnh hưởng tới danh tiếng trong ngành của cô.
Không còn kiểu ăn nói khép nép khi muốn lôi kéo, lúc này thái độ của bọn họ đặc biệt cao ngạo, Vân Âu thay mặt Văn Anh đi vào đàm phán mà căm tức không thôi, trở về liền dán hình nộm của đối phương lên tường ném phi tiêu.
Văn Anh truy hỏi, Vân Âu mới không tình nguyện mà thuật lại đối thoại: "Vừa mở miệng chính là xoi mói, nói là ngoại trừ Dương Sâm, chị cũng không thế lấy ranghệ sĩ nào nhìn được, còn không phải hào quang của Dương Sâm quá rực rỡ, con đường ngôi sao quá sáng chói mới áp hết người khác sao? Chẳng lẽ còn trông cậy có người thứ hai? Bọn họ rốt cuộc có hiểu thành công của một người không thể tùy tiện bắt chước hay không đây!"
Văn Anh cười, cô nâng ly nước lên uống một ngụm, nói: "Chê bai đúng mức là để dễ bàn chuyện giá cả, em không cần nghe những lời phù phiếm từ họ."
Huống chi thực ra lời của đối phương cũng có lý, người tiền nhiệm luôn cho Dương Sâm tài nguyên tốt nhất, đãi ngộ của những người khác hoặc nhiều hoặc ít sẽ kém chút. Có thể nói cô ấy và Dương Sâm là thành tựu cho nhau, không có Dương Sâm sẽ không có người đại diện vàng này, không có cô ấy cũng không có ảnh đế Dương Sâm.
"Tại em giận quá, trước kia bọn họ cúi đầu khom lưng với chị, chẳng tên nào dám bước ra đôi co! Hiện tại thừa dịp chị sa cơ liền bỏ đá xuống giếng, thấy mà phát bực." Vân Âu lại oán giận vài câu, rốt cuộc nhớ tới chính sự, từ trong túi lấy ra tư liệu, chuẩn bị nói kết quảcho Văn Anh.
Vân Âu tuy rằng tính tình trẻ con nhưng năng lực làm việc rất mạnh, vẫn luôn được Văn Anh tin cậy.
Hoàn Đế Ảnh Nghiệp ngay từ đầu đưa ra đãi ngộ của người đại diện cấp B, tức là có mức lương cơ bản của công ty, còn tiền hoa hồng của minh tinh trước tiên phải nộp lên công ty sau đó mới căn cứ theo tỉ lệ nhất định mà phân chia. Đề nghị nhìn qua có vẻ hợp lý, trên thực tế cái gọi là "tỉ lệ nhất định" là mức rất thấp, không khác gì mức lương cố định của một nhân viên văn phòng bình thường. Với lý lịch của Văn Anh mà chỉ được hưởng đãi ngộ cấp B thì quả là bắt nạt trắng trợn.
"Đãi ngộ cấp A là chắc chắn rồi, tiền hoa hồng của diễn viên thì trực tiếp chiết khấu, cụ thể sẽ căn cứ vào hợp đồng của diễn viên mà định đoạt, mấy chuyện này em đã bàn xong. Chẳng qua về chuyện diễn viên, bọn họ đưa ra một nan đề, nói là muốn xem thử bản lĩnh của chị..."
"Hửm?"
Vân Âu mở tư liệu ra cho cô xem, "Ninh Kiêu, khởi nghiệp là một ngôi sao nhí, từng hợp tác với rất nhiều diễn viên nổi tiếng, bởi vì cảm xúc phong phú, giỏi diễn khóc, rất cảm nhiễm người xem, là diễn viên trong hồi ức của rất nhiều người. Khó được chính là, hồi nhỏ hắn lanh lợi đáng yêu, khi trưởng thành vẫn sở hữu nhan sắc đỉnh cao, là ngôi sao nhí hiếm hoi dậy thì thành công, được truyền thông coi trọng."
Nếu mọi thứ tốt hết, cũng không tới phiên cô tiếp nhận, Văn Anh hiểu rõ điều đó.
Hoàn Đế đã nhượng bộ về mặt đãi ngộ, vậy ở phương diện diễn viên, đương nhiên sẽ không thoải mái như thế.
"Tuy nhiên?" Cô hỏi.
"Dù những thứ như diện mạo, tài nguyên, nhân duyên với khán giả đều được đảm bảo, nhưng cậu ta vẫn không nổi tiếng, một trong những nguyên nhân, đó là tính tình của cậu ta rất dễ đắc tội người khác..."
*
Trong một phòng tiếp khách tầng hai của Hoàn Đế ảnh nghiệp, sau khi được người đại diện cũ giới thiệu, Văn Anh và Ninh Kiêu chào hỏi nhau.
Người đại diện này dùng khuôn mặt tươi cười mà nghênh đón, không biết có phải vì ném được củ khoai lang bỏng tay này ra ngoài, cho nên tâm tình rất tốt hay không. Đầu tiên hắn giới thiệu cho Ninh Kiêu lý lịch sáng chói của Văn Anh, sau đó lại nói với Văn Anh: "Kiêu Kiêu của chúng ta chỗ nào cũng tốt, nhường cậu ấy ra tôi cũng tiếc lắm, nhưng mà nghệ sĩ quá nhiều, chiếu cố không tới. Chúng tôi vẫn thường nghe danh của ngài, giao cậu ấy cho ngài, tôi cũng yên tâm."
Vân Âu suýt nữa trợn trắng mắt, đã thấy Văn Anh thăm hỏi Ninh Kiêu.
Ngũ quan của Ninh Kiêu cực kỳ xinh đẹp, giống như mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh, khi cười lên còn lộ răng nanh nhòn nhọn, không cần nhiều lời, chỉ nhìn một lần là có thể mê đảo người khác.
Hắn thoạt nhìn không giống kẻ xấu tính, đôi mắt lấp lóe ánh sáng, như là có chút tò mò mà nói với Văn Anh: "Về sau còn thỉnh chiếu cố nhiều hơn."
Cũng khá đáng yêu, Vân Âu hoài nghi, chẳng lẽ tin tức sai rồi? Nhưng không lý nào nha, Hoàn Đế làm sao tốt bụng như vậy được.
"Cũng vậy."
Văn Anh nói khách sáo xong, hắn lại hớn hở nói: "Tôi ấy à, hiện tại cũng không có mấy ai nhận ra, không giống như chị, một đêm thành danh, khán giả cả nước đều là fan của chị, top đầu bảng hot search trên Weibo... Hay đứng top 1 nhỉ?" Hắn quay đầu lại hỏi người đại diện cũ, nụ cười trên mặt đối phương lập tức cứng đờ.
Cái gì gọi là một đêm thành danh, cái gì gọi là top 1 hot search, Văn Anh tại sao bị như thế, mọi người đều biết, ở đây có ai không biết sao?
Sắc mặt của Vân Âu chợt thay đổi.
Ninh Kiêu thấy thế, tươi cười bên khóe miệng càng mở rộng, giơ lên một độ cong xinh đẹp mà khiêu khích, "Là tôi nói sai rồi sao? Tôi không giỏi ăn nói, có chỗ nào đắc tội chị, chị cũng đừng chấp nhặt nhé."
"Không đâu." Ở đây chỉ có biểu tình của Văn Anh là mảy may không đổi.
"Vậy là tốt rồi." Hắn lại được nước làm tới, ác liệt cười, "Nghe nói nghệ sĩ dưới tay chị đều phải bồi chị ngủ, không biết nếu tôi ngủ với chị, có được chỗ tốt nào không?"
Câu nói trắng ra như thế làm không khí trong nháy mắt ngưng trệ, người đại diện cũ vừa bất an lại lúng túng nhìn Văn Anh, nhưng Vân Âu có thể nhìn ra đối phương căn bản không định ngăn trở.
Vân Âu âm thầm căm tức, trên mặt lại khí thế vô cùng, liếc Ninh Kiêu một cái, "Bây giờ tôi đã biết vì sao cậu không nổi tiếng rồi."
Ninh Kiêu "bùm" một cái liền biến sắc.
"Tiểu Âu." Văn Anh chặn lại lời nói tiếp theo của Vân Âu, lại không như mong muốn của Ninh Kiêu mà trách cứ Vân Âu.
Cô hướng về phía Ninh Kiêu, giơ tay lên, khiến đồng tử hắn theo bản năng co rụt lại, sau đó bàn tay cô rơi xuống chiếc điện thoại mà hắn vừa lấy ra. Cô nhìn thoáng qua người đại diện cũ kia, tươi cười: "Anh ta không quản được cậu, là anh ta không có bản lĩnh, tôi sẽ không dễ nói chuyện giống anh ta đâu."
Thấy trong mắt hắn lộ vẻ khinh thường, cô vẫn thong thả nói hết lời, "Còn cậu ấy à, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn một chút, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người, có đúng không?"
"Đúng con khỉ!" Một câu vừa mới thốt ra, di động của hắn đột nhiên bị cướp đi, "Này, cô --"
"Mật khẩu tài khoản Weibo của cậu là gì?"
"Hừ, ai sẽ nói cho cô chứ?"
"Tự động đăng nhập, thói quen tốt." Cô khen ngợi hắn, ngay trong biểu cảm "gặp quỷ" của hắn, cô nâng tay lên, chụp một bức ảnh chung cho hai người.
Khi thấy cô muốn đăng bức ảnh này lên Weibo, Ninh Kiêu bỗng dùng tay che khuất màn hình, "Cô điên rồi à?!" Cô gái này không phải là người đại diện của hắn sao? Dưới tình huống cô bị dư luận quấn thân như vậy, lại đăng ảnh chụp chung của hai người họ, là ngại hắn quá nổi tiếng sao?!
"Không phải cậu muốn biết bồi tôi ngủ sẽ được gì sao?" Văn Anh thản nhiên nói, "Chỗ tốt chính là, khán giả khắp Trung Quốc sẽ trở thành fan của cậu."
Ninh Kiêu: "..."
*
Tuy rằng lần đầu gặp mặt đã làm đối phương kinh sợ, nhưng Ninh Kiêu là điển hình của kiểu người ngang bướng lì đòn, hơi lơ là tý, hắn đã ở phim trường náo loạn.
Đây là bộ phim đầu tiên mà Văn Anh nhận giúp hắn sau khi nhậm chức, là một bộ phim tình cảm cổ trang liên quan đến quyền mưu, hắn đóng vai nam phụ số ba, tuy rằng là nam ba, nhưng Văn Anh đã xem qua kịch bản, cảm thấy nhân vật này rất thích hợp hắn, mới đồng ý nhận.
Theo lý, thân là ngôi sao nhí, Ninh Kiêu lẽ ra phải có nhiều nhân khí