Edit: Thiên Tình
Hai đầu điện thoại đều yên lặng vài giây, Văn Anh cầm điện thoại, nói với Giang Khác: "Anh đi ngủ trước, tôi gọi điện xong lại nói."
"Là Giang Khác?" Đầu dây bên kia, giống như bị kích thích, âm thanh của Dương Sâm trở nên trầm thấp hơn, "Vào lúc này, sao hai người lại ở chung một chỗ... Bị người ta chụp được, e rằng sự việc sẽ càng khó giải quyết hơn."
"Do công việc thôi, tôi sẽ chú ý." Văn Anh bâng quơ đáp, cô đỡ trán, "Ban nãy nói đến đâu rồi..."
Cô còn chưa dứt lời, đã bị Giang Khác cắt ngang: "Kêu tôi đi ngủ, ít ra cô cũng phải nói cái giường nào là của tôi chứ."
"Phòng khách phía trước bên trái căn thứ ba."
"Tôi không ngủ phòng khách, ráp trải giường khẳng định rất lâu không thay mới." Hắn từ chối.
"Ok, anh ngủ sô pha."
Hắn mơ màng sát lại gần, ôm người từ phía sau, cằm chống trên vai cô, "Ghế sô pha nhà cô có dài bao nhiêu đâu, tôi nằm không lọt. Chẳng lẽ tôi không thể ngủ trong phòng ngủ?"
"Giang Khác?" Văn Anh bình tĩnh cảnh cáo hắn, "Coi chừng tôi tố anh quấy rối tình dục nơi công sở đấy."
"Thật sự không suy xét đề nghị của tôi?" Tay hắn đặt bên hông cô, được voi đòi tiên, thấp giọng mê hoặc, "Cũng không phải chưa từng ngủ qua..."
Lời nói của hắn rất khẽ, Dương Sâm ở đầu dây bên kia cơ hồ cho rằng mình nghe lầm, nhưng càng không thể tin, câu nói này lại càng xuất hiện rõ ràng trong đầu. Hắn nhớ tới cô nói "tấm ảnh là thật", đã tấm ảnh là thật, nói cách khác ngày đó bọn họ thật sự đi tới khách sạn, thậm chí bước kế tiếp cũng đã phát sinh...
Đều là người trưởng thành, ở tình hình như vậy mà cùng đi khách sạn sẽ phát sinh cái gì, ai cũng đoán được.
Dương Sâm nắm chặt điện thoại, không muốn tiếp tục nghe nữa, bàn tay đã trước lý trí ấn xuống cái phím đỏ "cúp máy" chói mắt.
Giang Khác...
Kỳ thực, lúc đầu hắn không cho rằng mình thích cô được bao nhiêu. Hai người có mối quan hệ hợp tác, thuở đầu khởi nghiệp va vấp đến mặt xám mày tro, cùng dắt tay nhau tìm ra một lối đi, lâu dần, tự nhiên sẽ sản sinh tình cảm. Hắn tự cho là hiểu cô, nhưng thường vẫn nhìn không thấu cô. Cô chắc hẳn rất thích mình, trọng tâm cuộc sống đều đặt trên người hắn, nhưng trừ hắn ra, cô cũng sẽ duy trì quan hệ ám muội với người đàn ông khác. Giang Khác cho rằng hắn không biết, nhưng hắn ở gần cô như vậy, sao có thể không biết?
Đã hiểu rõ điểm này, hắn đương nhiên sẽ không đặt trái tim lên người cô.
Chỉ có điều, có lẽ thói quen cũng là một loại tình cảm, lúc cô ở bên thì không cảm nhận được, chờ đến khi đi xa, nhìn cô dẫn dắt từng người một bước lên cao, phảng phất bất cứ ai cũng có thể thay thế địa vị của hắn, hắn mới giật mình nhận ra mình đang đố kị bọn họ, đố kị bọn họ có thể danh chính ngôn thuận đứng bên người cô, đố kị bọn họ như chính mình ngày xưa, được cô dốc lòng chiếu cố.
Do công việc. Hắn ngồi trên ghế cười nhẹ, lần nào cũng lấy cớ này, không biết là cô không thèm che giấu, hay thật sự xem hắn là thằng ngốc.
Văn Anh ngăn lại trò quấy rối của Giang Khác, định tiếp tục nghe điện thoại, đã nghe bên kia truyền đến tiếng "tút tút", cô ngẩng đầu nhìn Giang Khác.
Giang Khác bị nhìn không hiểu ra sao, "Sao vậy? Tôi đã không phá cô nữa, cô gọi điện tiếp đi, nhìn tôi làm gì?"
"Cúp rồi." Cô lạnh lùng nói.
"Ai?"
"Dương Sâm."
Giang Khác kinh hãi biến sắc: "Chờ đã... A Sâm?!"
"Bằng không anh nghĩ là ai?" Cô hỏi.
Hắn đương nhiên tưởng là hai tên hậu bối không biết tôn kính tiền bối kia!
"Tôi nghe được cô thừa nhận với người đó rằng tấm ảnh là thật, nên tưởng là người biết chuyện." Vì thế mới dám đùa giỡn thoải mái, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu có hàm ý khác. Giang Khác thấy cô nhìn mình đầy thâm ý, bèn ngượng ngùng sờ mũi.
"Nếu anh không buồn ngủ, vậy tiếp tục chọn lựa kịch bản đi." Cô liếc nhìn đấng kịch bản trải đầy bàn trà, nhàn nhạt nói.
Giang Khác khóc không ra nước mắt.
*
Bởi vì nhật trình của minh tinh eo hẹp, rất nhiều phỏng vấn đều tiến hành trực tiếp trong khách sạn.
Mà căn cứ vào vụ náo động gây xôn xao dư luận gần đây, lúc Dương Sâm làm phỏng vấn, đội ngũ của Dương Sâm như gặp đại địch, chỉ sợ đối phương không đặt câu hỏi tốt, sẽ làm tình hình căng lên. Kết quả không ngoài dự liệu của bọn họ, đối phương duyệt qua bản thảo phỏng vấn xong, liên tiếp hỏi về các vấn đề như "Anh và Văn Anh có mối quan hệ như thế nào?", "Nghe nói anh và Giang Khác quan hệ tốt lắm phải không?", "Tại sao người đại diện cũ của anh lại có cử chỉ thân mật với hai người các anh trong cùng một ngày?", Dương Sâm không nói một lời, ngay ở giây tiếp theo, đứng lên khỏi vị trí đi ra ngoài.
Người phỏng vấn sửng sờ, muốn cản, lại bị ngăn chặn.
Trước đó bọn họ cũng đã trao đổi với nhau, không thể hỏi ngoài nội dung bản thảo đã xét duyệt, bọn họ phá luật trước, hiển nhiên không dám ầm ĩ. Nhưng thái độ của Dương Sâm khó tránh khỏi sẽ bị xuyên tạc thành ''phách lối", trong đội ngũ vẫn để lại người đi đàm phán, tránh cho xung đột càng lớn hơn.
Dương Sâm bước nhanh, người đi theo suýt nữa không đuổi kịp. Ngay lúc hắn sắp đến cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, Giang Khác từ trong bước ra.
Đội công tác đi theo Dương Sâm đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại đây là người nào, trong khi đó, Dương Sâm cũng không thèm nhìn, xoay người đi về.
"Này cậu chờ chút..." Giang Khác bước nhanh đuổi theo, kéo lại khuỷu tay Dương Sâm, "Có còn là bạn bè không vậy? Chí ít nghe tôi giải thích một câu chứ. Chuyện khách sạn, tạm thời không nói, còn chuyện hôm trước là do tôi giỡn với cô ấy thôi, tôi không biết người ở đầu dây bên kia là cậu, tôi --"
Hắn còn chưa dứt lời, Dương Sâm chợt xoay người, nắm đấm vẫn luôn siết chặt bỗng vung ra, ''bộp'' đánh vào phần bụng của hắn, phát ra tiếng trầm đục.
Giang Khác đột nhiên cúi người, rên lên một tiếng, nổi nóng, "Cậu lên cơn điên gì thế?"
"Tôi lên cơn điên gì?" Dương Sâm mặt mày lạnh lùng, "Tôi hỏi cậu lên cơn điên gì mới đúng, Giang Khác, rốt cuộc cậu có biết cô ấy là ai không?"
"Cô ấy là ai? Cô ấy không phải là Văn Anh, người đại diện vàng ở giới giải trí, người giúp cậu đạt được danh hiệu ảnh đế sao!" Giang Khác đau đến hai mắt nhắm nghiền, cú đấm lúc nãy của đối phương căn bản không nương tay, hắn buồn bực nhếch môi nói, "Cmn dù gì thì cậu cũng không thích cô ấy, sao nào, nhìn thấy tấm ảnh đó liền cảm thấy món đồ của mình bị đoạt mất, không vui?"
"Vậy cậu thích cô ấy à?" Dương Sâm phút chốc tới gần, kéo lấy cổ áo hắn, thấp giọng chất vấn: "Trước đây cái người luôn mồm nói với tôi rằng cô ấy phóng đãng, khuyên tôi cách xa cô ấy là ai? Bây giờ ngủ với cô ấy, bị mê hoặc luôn rồi?"
"Tôi..." Hắn nói đến một nửa bỗng dừng lại, nhếch môi nói, "Không sai, cảm giác lên giường với cô ấy quả thật rất thích, khiến người ta không nhịn được muốn thử thêm vài lần."
Dương Sâm chợt nắm chặt cổ áo hắn, mắt thấy một quyền khác sắp vung ra.
"Thôi đi Dương Sâm, cậu thích cô ấy." Giang Khác nhẹ nhàng nói ra câu này, hắn đối diện với đôi mắt giận dữ của Dương Sâm, "Đã thích, tại sao không nói?"
Biểu cảm thịnh nộ của Dương Sâm đột nhiên sựng lại, theo đó, hắn buông lỏng tay ra, làm hại Giang Khác lảo đảo lui về sau hai bước.
"... Không có gì đáng nói." Hắn nói.
Giang Khác nhìn hắn hồi lâu, hai tay đút vào túi, dáng vẻ nhếch nhác lại bình tĩnh thản nhiên. Hắn nói: "Nói thật, ngày đó cô ấy tỏ tình với cậu bị từ chối, tôi nhìn thấy. Lúc đó chắc tôi cũng uống hơi nhiều, không tỉnh táo lắm, liền đi qua cười nhạo cô ấy -- Cậu cũng biết bọn tôi luôn không thuận mà, gặp cơ hội này đương nhiên không thể bỏ qua. Sau đó thì nói không rõ lắm, cả hai đều không tỉnh táo, nhưng có lẽ cô ấy tưởng tôi là cậu... Lấy lương tâm mà nói, cô ấy đối đãi cậu không tệ, tuy rằng tác phong sinh hoạt có chút vấn đề, nhưng cậu đã từ chối cô ấy, vì thế cũng không có tư cách quản cô ấy ở bên ai, vì chuyện này mà trút giận sang tôi, có phải có chút không nói lý lẽ không?"
Dương Sâm im lặng.
"Tôi vẫn luôn đố kị cậu." Giang Khác thấp giọng than thở, "Tôi tưởng rằng vì cậu có thể phát triển thuận lợi ở màn ảnh rộng, thậm chí lấy được danh hiệu ảnh đế, hoàn toàn chèn ép tôi xuống. Cậu đúng rất lợi hại, nhưng cậu có nhận ra không, cậu có mặt hạn chế. Nếu như nhìn những tác phẩm ban đầu của cậu sẽ phát hiện, dấu ấn cá nhân của cậu quá nặng, mỗi một nhân vật đều giống cậu, rất khó phân biệt ra. Nhưng sau đó cậu từ từ trở nên giỏi hơn, mỗi nhân vật đều có thể hiểu rõ, cho dù là ở chi tiết nhỏ cũng có thể phát huy xuất sắc. Lúc đó tôi rất giật mình, hỏi cậu tại sao có thể sửa chữa khuyết điểm của mình trong thời gian ngắn như vậy, cậu làm cách nào. Cậu còn nhớ câu trả lời của mình không?"
"Là do cô ấy..."
"Không sai." Giang Khác gật đầu, "Cô ấy giúp cậu làm huấn luyện chuyện nhằm vào phương diện này, thay cậu nghiền ngẫm phân tích kịch bản, giúp cậu cấu tứ cử chỉ nhân vật đi sâu vào từng chi tiết nhỏ. Đương nhiên, cô ấy đúng là rất nghiêm khắc, một khi không đạt yêu cầu, nhất định phải làm lại từ đầu, cậu cũng từng than phiền với tôi, cách sắp đặt của cô ấy lúc nào cũng làm cậu thở không nổi. Nhưng nếu như có thể tiến lên trên, vậy thì có hề gì? Cậu không hiểu nỗi khổ khi vẫn dậm chân tại chỗ,