Hứa Mặc Hàn từ từ hoàn hồn trở lại, bật cười nói: “Thất lễ rồi.. tôi thật sự không nghĩ đến sẽ có một người con gái nói những chuyện này với tôi, cảm thấy có chút... ừm, kỳ quái.”
Tôi gấp quyển sổ lại, không thoải mái nhìn anh ta: "Tôi không nói lại lần nữa đâu, anh nhớ hay không thì kệ anh."
“Cô yên tâm, tôi đã nhớ cả rồi.. có còn điều gì phải chú ý nữa không?"
"... Không có, những thứ đồ để bày trí phong thủy anh phải hỏi anh tôi, anh ấy nhìn qua là biết phải ba trí thế nào.”
Con người này có chút kỳ quái, khi nói chuyện với anh ta, anh ta luôn không tập trung, có khi lại cười một cách vô lý khó hiểu.
Đến tối khi anh tôi về nhà, tôi than thở với anh ấy: “Cái tên Hứa Mặc Hàn này kỳ lạ quá, lúc thì mặt mày lạnh lùng thờ ơ, lúc thì lại không tập trung rồi cười ngây ngốc... sau có khách hàng vip kiểu vậy nữa thì để anh đi đi, bây giờ em không có con dấu cũng không thể bắt ma được nữa, hai chúng ta đành phải cai quản việc buôn bán trong nhà thôi vậy."
Anh tôi sờ cằm nói: “Hắn ta không phải là để ý em rồi đó chứ... chuyện nhỏ nhặt như xem nhà này thôi mà hắn ta lại đích thân chạy đến đây tìm em. Trước đây anh ta có chuyện gì cũng để cho thuộc hạ đi làm, anh thấy có lẽ hắn ta đang kiếm cớ để tiếp cận em, kết quả thì đứa ngốc nghếch như em lại không cần tiền! Người ta đặc biệt bày tỏ tấm lòng thành như vậy mà!”
Tôi có chút không vui, tiếp cận tôi làm gì? Tôi đã đủ mệt mỏi rồi, ngày hôm đó nổi cơn điên tranh cãi với Phong Ly Ngân, đã đắc tội với cả hắn rồi, nói gì mà tôi là vợ của Minh Phu đến chết cũng không thay đổi, bây giờ cãi nhau một trận mà đã giận dỗi rồi.
Đồ ma đều của đểu, cực kỳ đểu cán!
"Haizz ~~ chuyện này cũng không trách người ta được v Thanh Tiêu nhà chúng ta 18 19 tuổi, da dẻ trắng trẻo, nhan sắc xinh đẹp, eo nhỏ như cành liễu ~~ người ta cũng chỉ là đàn ông hiếu kỳ, nào có biết Thanh Tiêu nhà chúng ta đã lọt hố khác rồi "
Tôi lườm anh tôi, trở về phòng đi ngủ, vừa mở phòng ra tôi đã cảm nhận được hơi thở lạnh giá, lẽ nào Phong Ly Ngân trở về rồi sao?!
"Phong..." tôi vừa định kêu.
Sau cánh cửa đột nhiên rớt xuống một gương mặt trắng bệch!
3 con mắt trắng bợt, đôi môi đỏ như máu, cả người mặc đồ màu trắng..
"Tiểu nương nương, người khỏe không?"
"Á á á.." tôi sợ hãi lùi về sau, thì ra là Bạch Vô Thường!
Ông ta bay lơ lửng từ trần nhà xuống, may mà ông ta vẫn không lè lưỡi ra để tỏ ra thân thiết, nãy tôi sợ hãi đến mức tim muốn ngừng đập luôn! . ngôn tình hoàn
"Thanh Tiêu sao vậy!" anh tôi ở dưới nhà hét lên.
Bạch Vô Thường đưa tay lên kêu "suyt", tôi trả lời lại: “Không sao đâu, tự em dọa em thôi đấy mà...”
“Cẩn thận nhé! Phụ nữ mang thai! Tổ tông ơi! Anh còn tưởng em em lăn từ cầu thang xuống chứ!” anh tôi than thở, rồi tiếp tục chơi game.
Tôi đi vào phòng, đóng cửa lại. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88.
Hắc Vô Thường bay đi bay lại ở trong phòng: "Tiêu nương nương, phòng của người đơn giản quá."
".. Ngươi muốn nói cái gì?" ông ta không phải chỉ bay đến phòng tôi làm khách thôi chứ? Hai người Hắc Bạch Vô Thường đều rất bận rộn, là thần cao cấp ở âm phủ, công việc của bọn họ nhất định rất nhiều, tiểu quỷ sai cũng nói Thất gia và Bát gia rất bận rộn.
Trong truyền thuyết dân gian, thường gọi Bạch Vô Thường là Thất gia, ông ấy luôn mang theo “nụ cười xấu xa" trên gương mặt, còn gọi Hắc Vô Thường là Bát gia, là vị thần mặt đen.
Bạch Vô Thường bay qua bay lại, tôi cảm thấy có chút sởn tóc gáy, đồi vưới câu hỏi của tôi, ông ấy chỉ cười mà không trả lời, thực ra ông ấy chỉ cần không cố ý dọa người khác, gương mặt đó cũng không quá đáng sợ, chỉ là tà khí đó làm người ta sợ hãi.
Nếu như ông ấy đến làm khách, có phải tôi nên nói khách khí một câu: Mời ngồi, tôi rót trà cho ông hay là gì gì đấy?
Ông ấy cứ bay qua bay lại như vậy, làm tôi thấy khó chịu.
“Haizz... căn phòng đơn giản như thế này, mà lại khiến cho Đế Quân đại nhân lưu luyến quên đường về " ông ấy cảm thán