"Quả nhiên mấy đứa ngực lớn đều là đứa ngốc, một chút cũng không hiểu được trái tim đàn ông, uống công đế quân đại nhân dành nhiều thời gian cho cô như vậy, vậy mà cô chẳng biết lấy lòng anh."
Giọng nói của Thẩm Thanh Nhụy mang theo sự sung sướng lẫn khinh thường, cô ta thấy Phong Ly Ngân giận tôi thì vui vẻ như vậy đấy.
Tôi hơi nhắm mắt lại, không muốn thấy nụ cười của cô ta, cũng không muốn tranh luận mấy thứ vô nghĩa đó với cô ta.
"Không muốn nói sao? À, quên mất rằng đế quân đại nhân đã bịt miệng cô rồi, chậc chậc, ngay cả lời cầu xin và giải thích của cô anh ấy cũng không muốn nghe rồi."
Cô ta vừa cười trên nỗi đau của người khác vừa nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Phía dưới trực thăng là ánh đèn rực rỡ và dòng xe như nước, tôi nghe tiếng cánh quạt quay, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ Phong Ly Ngân muốn nhốt tôi... ở nhà họ Thẩm?
Cho đến khi linh thai trưởng thành, chẳng lẽ tôi cứ thế mà bị giam lại?
Trong mắt tôi hiện lên một tia bối rối, bị Thẩm Thanh Nhụy thấy được, cô ta cúi người cười lạnh.
"Bắt đầu thấy sợ rồi sao? Đế quân đại nhân đã rất nhân từ với cô rồi, đáng tiếc cô được sủng mà kiêu, anh ấy là vị thần chủ quản cao nhất của âm phủ, linh hồn vạn vật sinh sôi trên trời đất này đều lệ thuộc vào đế quân, cô chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, nhận được sự thương hại của đế quân thì nên quỳ bái, tận tâm hầu hạ mới phải.".
"Tiếc rằng cô quá ngốc, không nhận ra được vị trí của mình... Cô cho rằng cô ở bên cạnh đế quân mấy tháng thì có thể quan trọng hơn pháp trận phong tà sao?”
“Hừ... Đừng đùa, Quan Thanh Tiêu, cho dù cô có xinh đẹp, ở trên giường có thể cho anh vui sướng đến thế nào đi nữa thì cô có thể được sủng ái bao lâu chứ? Vài tháng? Vài năm? Vài thập niên? Mấy chục năm sau, cô chỉ là một bà lão mặt đầy nếp nhăn, cô còn mơ tưởng đế quân sẽ nhìn đến cô sao? Ha ha ha."
“Cô thật ngu xuẩn, không thừa dịp đế quân còn ban cho cô ân ủng mà kính dâng hết thảy cho anh, ít nhiều cũng để anh nhớ đến tên cô, nếu không vài chục năm sau ngay cả tên cô chắc đế quân đại nhân cũng không nhớ được."
Tôi ngốc thật, giống như anh tôi đã nói, một chút mưu mẹo để kiếm lời cũng không có.
Nếu như là một cô gái thông minh khác thì chắc hẳn đã sớm nhào vào ngực hắn ta mà nhõng nhẽo, giả ngây thơ rồi đúng không? Chứ đâu như tôi, chỉ biết khóc khi bị hắn quát mắng.
Trực thăng xuyên qua màn đêm, đáp xuống một khu du lịch ngoại ô xinh đẹp, ở đây non nước hữu tình, nhà chính của Thẩm gia tọa lạc nơi đây.
Tôi bị nâng ra trên cáng, tình cảnh này làm tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Đưa đến Vãng Phục các đi, tôi sẽ tự trông giữ." Cô ta nói với mấy tên đệ tử.
Nói xong rồi cô ta thanh thản rời đi, hai người đệ tử kia vừa khiêng tôi vừa nói: “Là ai vậy kìa? Có thể ở Vãng Phục các thường thường đều là khách quý."
“Vậy thì là khách quý."
"Xì, đây là lần đầu tiên tôi thấy khách quý được khiêng tới bằng cáng đó, hơn nữa tôi nghe đại tiểu thư nói rằng sẽ tự trông chừng cô ta, tôi nghĩ chắc đây là con tin hoặc là người đã mạo phạm chúng ta mà thôi."
“Nói nhảm nhiều quá! Khiêng nhanh đi!”
Tôi bị khiêng vào một tòa nhà hai tầng, hai người họ đặt tôi xuống giường, lấy chăn đắp cho tôi xong thì đi, ngay cả đèn cũng không thèm mở.
Không gian tối tăm làm tôi càng lạ lẫm, trong lòng dâng lên nỗi sợ vô bờ.
Giam tôi ở Thẩm gia thật sao? Chờ đến lúc linh thai trưởng thành rồi thì...
Ngoài cửa sổ là một hồ nước phản chiếu ánh trăng, sau khi quen với bóng tối trong phòng, tôi có thể nhìn rõ trang trí trong phòng.
Một căn phòng tinh tế,