Trong phong thủy thường nói, tích thủy vi sát*. Vậy nước mắt thì sao?
*: giọt nước có thể phá hủy một thứ gì đó.
Nước mắt có thể trở thành một kết thúc không?
Điều long họa phượng nguyệt động giường, ngay cả trần giường cũng là tranh điêu khắc.
Bách hợp bao quanh, hoa sen Tịnh Đế*.
*: Loài hoa sen có hai bông trên một cành tượng trưng cho tình vợ chồng mặn nồng.
Dùng nơi đẹp như thế này để giam cầm tôi thì cao quý hơi lố rồi.
Phù chú trên thành giường tự bay mà không cần gió, sau đó hơi cuộn lên, một ngọn lửa nhỏ thiêu đi lá bùa, cuối cùng trở thành hai làn khói nhẹ.
Phong Ly Ngân hiện thân trong phòng, ngoài cửa sổ là ánh trăng mông lung phủ lên người hắn, giống như ánh sáng của thần minh.
Hắn tiến tới chỗ tôi, thân hình ngày càng rõ ràng hơn, cho đến khi hắn cúi người xuống đè lên tôi thì tôi mới cảm nhận được trọng lượng quen thuộc.
" Hừ, Thanh Nhụy cũng biết sắp xếp cho em quá." Hắn cười lạnh xoa lên da thịt tôi..
Tôi nhìn hắn, hai hàng nước mắt còn chưa khô, nước mắt thẩm ướt tóc mai, tạo nên một vệt thấm dưới lớp gấm vóc.
Đúng vậy, cô ta thông minh lanh lợi, tận tâm tận lực lấy lòng anh mà, đương nhiên sẽ biết anh muốn gì.
"Vậy, em có rút được kinh nghiệm chưa? Quan Thanh Tiêu.”
Tôi chớp mắt, cuối cùng vẫn rơi xuống hai giọt nước mắt, biến mất trong mái tóc.
Phong Ly Ngân cởi trói cho tôi, dù sao tôi cũng đã nằm dưới thân hắn rồi, không trốn đi đâu được nữa.
"... Tìm được anh trai em rồi, còn có một ông già nữa, đã phái người đi cứu, quá trình thế nào thì tự em về mà hỏi." Hắn ngồi dậy, lạnh lùng ban cho tôi góc mặt nghiêng.
Tôi vươn tay nắm lấy tay hắn, ngón tay trượt dần lên trên.
Thật ra muốn làm người chủ động cũng không khó, tôi bị hắn chèn ép nhiều đêm rồi, đã biết phải làm thế nào rồi.
Tôi ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, rầu rĩ nói: “Vì sao anh làm vậy với em?”
".Vì sao? Em chẳng hiểu gì, chỉ biết đâm đầu xông ra, xảy ra chuyện gì thì sao?" Hắn hừ lạnh một tiếng: “Hoàn toàn không nghe lời ta nói, ta đã cảnh cáo em bao nhiêu lần, em nghe lời được mấy lần? Không phạt em, em thật.”
Đột nhiên hắn không nói nữa, nghiêng đầu liếc nhìn tôi, đồng thời nắm chặt lấy cái tay đang mò vào tay áo hắn của tôi.
Tôi lướt qua vai hắn, nhìn sâu vào con ngươi đen tuyền của hắn, ánh vàng bên trong đó chính là nghiệp hóa* của tôi.
*: Ngọn lửa địa ngục đốt cháy những linh hồn mang tội.
Đôi mắt vì khóc mà vừa sưng vừa đau, ánh mắt tôi nhìn theo hắn không ngừng lấp lánh làm cho con người của hắn càng trở nên thâm trầm.
Trong những lúc trầm mặc thế này, người chịu thua luôn là tôi.
... Xin lỗi.”
“Mấy lần rồi? Quan Thanh Tiêu, mấy lần rồi?” Hắn thở dài: “Sự cố chấp của em luôn làm ta không nhịn được cơn giận.”
Giọng điệu của hắn dịu lại, tôi lập tức chui qua cánh tay hắn, ôm cổ, ngồi lên đùi hắn khóa chặt hai cơ thể với nhau.
Chỉ cần muốn làm thì mấy chuyện như thế này cũng không khó, huống chi tôi cũng không sợ chọc hắn giận.
Lúc ở trên giường tôi cũng không sợ hắn, trừ mấy ngày đầu tiên không hiểu vì sao hắn phải làm mạnh như vậy, còn tưởng rằng hắn muốn dùng cách đó để giết chết tôi.
Sau đó biết được mục đích của hắn rồi, không có cảm giác cái chết liền kề nữa thì trong lòng cũng thoải mái nhiều hơn.
Hơn nữa tôi biết, chỉ cần hắn nhíu mày, hoặc lúc muốn chất vấn tôi thì cứ dâng lên thứ hắn thích cắn, đặt tại miệng hắn là mọi chuyện sẽ được giải quyết.
".Quan Thanh Tiêu, em... ưm."
Đó, muốn hắn ngậm miệng lại cũng không khó.
Có thể châm lửa, đốt cháy quần áo và sự lạnh lùng của hắn nữa.
Màn giường hạ xuống, không gian bí ẩn, nhiệt độ bốc hơi như sương mù, mồ hôi rịn trên da thịt, cuối cùng dung hợp với thân thể lạnh băng của hắn.
Con dấu trước ngực hắn chớp lên như máu, lắc lư làm cho tôi không thể kiềm chế nổi.
".Chồng, chồng ơi.."
Tay hắn siết chặt, nắm tôi đau quá.
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ cảnh cáo: Quan Thanh Tiêu, em “còn"