Đầu có cửu cung, trêи ứng cửu thiên, trung gian một cung, gọi chi bi đất, cũng rằng hoàng đình, lại rằng Côn Luân, lại danh thiên cốc.
Đạo giáo dùng thân thể làm nhà, các bộ phận đều là thần danh ( tên thần), não thần là Tin căn, là tự bị đất, bên trong cửu cung là Nê Hoàn Cung.
Ở giữa mày cùng cái gáy chi gian, vì não bộ là nơi ở thần linh.
Nê Hoàn Cung thông suốt chính là trong dân gian xưng là “Khai thiên nhãn”, người có thiên nhãn có thể nhìn đến yêu ma quỷ quái, âm hồn yêu vật.
Nói một cách khác là trẻ em trước bốn tuổi sau khi đuốc sinh ra từ cơ thể mẹ không lâu, thiên nhãn còn chưa phát triển, dễ dàng nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn thấy.
Cho nên có một số nơi rất kiêng kị mang theo trẻ em dưới bốn tuổi đi viếng mồ mả tảo mộ.
Theo tuổi tăng trưởng, thất tình lục ɖu͙ƈ cũng dần dần tăng thêm, một ít bản năng bắt đầu biến mất, điển hình nhất chính là trực giác cùng thị giác bắt đầu phát triển, cho nên rất nhiều người đôi mắt chỉ có thể nhìn đến những cảnh tượng bình thường.
Lúc này ánh mắt Hề Linh Chu rõ ràng dừng ở trêи người Giang Khởi Vân.
“Cô ta thấy được…… Đúng không?” Tôi hỏi.
Giang Khởi Vân gật đầu nói: “Ân, Nê Hoàn Cung thông suốt, người như vậy rất ít thấy…… Cũng không biết là trời sinh, hay là hậu thiên tu luyện.”
“Cô ta là đồ đệ của mã lão thái thái, nghe nói bị dị ứng với khí âm tà, mà mã lão thái thái lại thu cô ta làm đồ đệ đều có đạo lý, hẳn là vì cái này đi……Cô ta thấy một cái hộp đen trong phòng này, liền muốn lượm về là vì đồ vật này đối với cô ta hữu dụng, thiên nhãn cũng có thể nhìn thấu sao?”
“Không nhất định, có đôi khi người khai thiên nhãn có trực giác đặc biệt lớn…… Người khai thiên nhãn ở trong lúc thi pháp, trong nháy mắt có thể nhìn đến một đoạn ngắn quá khứ cùng tương lai.”
“…… Nói như vậy cô ta còn rất lợi hại?” Tôi nhỏ giọng thầm nói.
Có thể nhìn đến một đoạn ngắn quá khứ cùng tương lai, tôi có thể tưởng tượng đến cảnh mụ phù thủy tử thi pháp, năng lực như vậy sẽ bị rất nhiều người truy tìm, những người lo lắng đề phòng thương nhân cự phú, quan lại quyền quý không phải yêu cầu nhất là loại năng lực biết trước này sao?
Hề Linh Chu đem máy tính đặt ở một bên, vội vàng chạy tới bên cạnh chúng tôi.
“Ngươi là người nào của Mộ Tiểu Kiều?” Cô ta nôn nóng hỏi: “Tại sao ta không sợ âm khí của ngươi?”
Vô nghĩa…… Giang Khởi Vân tuy rằng là đến từ Minh Phủ, nhưng anh ta là Tôn Thần a.
Giang Khởi Vân nhàn nhạt liếc mắt cô ta một cái, không trả lời, lôi kéo tôi xoay người rời đi.
Ánh mắt Hề Linh Chu âm trầm, trầm mặc cắn ngón tay cái, tựa hồ rất muốn xông tới hỏi cho rõ ràng, nhưng Giang Khởi Vân khí tràng lạnh như băng làm nàng không dám lại gần.
“Cô ta đại khái là muốn hỏi anh làm sao trị được bệnh dị ứng âm khí……” Tôi nói nhỏ.
Giang Khởi Vân lạnh lùng hừ một tiếng: “Người này thể chất dị thường, tướng mạo xấu xí, tâm tư không thuần…… em đừng cùng cô ta giao tiếp.”
Này…… Tôi đây là lần đầu tiên nghe được Giang Khởi Vân bình luận nữ nhân.
Vẫn là dùng loại từ ngữ này không lưu tình chút nào.
Đùng là Hề Linh Chu thể chất dị thường, cô ta có thể khai thiên nhãn, rồi lại dị ứng âm khí, hiện tại trêи mặt cô ta rất nhiều tảng lớn đốm đỏ, có chút khủng bố.
Nhưng cũng không tính là tướng mạo xấu xí đi? Nàng lớn lên còn rất xinh đẹp, trang điểm lại thời thượng.
“…… Khởi vân, anh đánh giá tướng mạo nữ nhân, còn có tiêu chuẩn sao?” Tôi đột nhiên có chút tò mò chuyện này.
Anh ta bên người mỗi một cái thị nữ đều rất xinh đẹp, trong mắt anh ta, cái dạng gì nữ tử thì mới tính mỹ nhân a?
Giang Khởi Vân hơi hơi nhíu mày, có chút khinh thường khi trả lời loại vấn đề này.
“Dung mạo xấu đẹp đều là túi da, khác nhau ở bên trong…… Tâm tư thuần tịnh, người có hồn phách thanh minh, thân thể tóc da tự nhiên tú mỹ, đôi mắt sáng xinh đẹp, cổ tay trắng nõn gáy ngọc, tóc như mực, da như tuyết……”
Anh ta một bên nói, một bên rũ mắt nhìn tôi.
“Cho nên em sớm chút nghỉ ngơi, đừng vì chăm sóc hai cái vật nhỏ kia mà ngủ không tốt, phách dưỡng tốt, thân thể mới có thể tốt.”
“Ơ…… Cũng không biết trước kia là ai sau nửa đêm còn làm em lăn lộn……” Tôi có chút muốn cười, anh ta luôn là không kiên nhẫn khi có