Trêи cổ Mộ Vãn Thần có mấy vết giống như hình xăm màu xanh lá, tôi từ sau lưng hắn đặt khăn lông lên trán, lau mặt trước rồi lau tóc sau.
Cách cái khăn lông ấm, tôi có thể chạm vào cái trán, mũi, má, cằm, cổ của hắn….. thật bình thường, hơn nữa hình dạng còn rõ ràng, đường cong tuyệt đẹp, không thể là sửu quỷ được ( con quỷ xấu xí).
Tôi thật không hiểu tại sao hắn lại không cho người khác xem mặt hắn.
Vứt khăn tắm sang một bên, tôi cầm lấy miếng vải băng sạch sẽ giúp hắn cuốn lấy đầu
Diện tích che phủ càng ngày càng lớn, bả vai căng chặt của hắn bắt đầu thả lỏng.
” ta thật không hiểu một đại nam nhân như ngươi tại sao lại che mặt? Lại không phải là mỹ nữ sợ kẻ biến thái nhìn thấy…..” Tôi nhịn không được mà phun trào.
Hắn giơ tay điều chỉnh ngũ quan trêи mặt qua khe hở, nhàn nhạt nói:” không có gì không thể xem cả, chỉ sợ doạ đến ngươi mà thôi”
” doạ ta? Trước kia chồng ta cũng mang theo mặt nạ ác quỷ còn cùng ta bạch bạch bạch mà”.
Hắn khẽ cười:” hắn dùng mặt nạ sẽ không làm ngươi sợ”
” …… tại sao? Ngươi lại không có thêm một con mắt, một cái mũi, vì sao lại doạ ta sợ được?” Tôi khó hiểu hỏi
Hắn lắc đầu không muốn trả lời.
Tôi từ giường bệnh bước xuống dưới, lẩm bẩm: ” không nói thì không nói, về sau chẳng lẽ vợ ngươi cũng không nhìn thấy, ngươi tính toán muốn cả đời đeo mặt nạ sao?”
Hắn không nói lời nào, bầu không khí có chút xấu hổ
Tôi kéo một cái ghế ngồi xuống, hỏi:” vì sao ngươi lại bị thương thành như thế này? Vì sao lại trúng đạn?”
Hắn lắc đầu nói:” ta không biết, ở thượng nguồn có một cái thôn nhỏ sảy ra chuyện, Phi Ưng gửi tin tức tới nói có nhiều người đã chết, lúc ta dẫn người đến, cư nhiên những người chết trong thôn nhỏ đó sống lại, người dẫn đầu chính là nữ nhân tóc ngắn, trong tay cô ta có súng nhưng lại không biết sử dụng, lúc bỏ chạy, cô ta loạn xạ hướng phía ta nổ súng, ta đã bị cô ta bắn cho một phát”
” Ngươi có biết nữ nhân kia không”?
“Ta hoàn toàn không biết. Nhìn cách ngụy trang, khí chất của cô ta, cô ta không phải người trong pháp môn, hẳn là kẻ xâm chiếm có mục đích đặc biệt.”
Tôi xoa trán thở dài: “Sao nhiều chuyện như vậy, chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới”
Hắn cau mày nói: “Cái gì? Ngươi cũng có chuyện phiền toái?”
” Đương nhiên, ta có chút chuyện phiền lòng muốn tìm ngươi chỉ giáo, ai ngờ vừa đến nơi ngươi đã bị thương, ….. May mắn có thể đến kịp thời”. Tôi thở dài.
“… Ta còn tưởng ngươi cãi nhau với chồng nên chạy đến chỗ ta trốn.” Hắn hừ một tiếng.
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Lần trước ngươi đã cố ý nói cho anh ấy nghe! Tạo thành hiểu lầm! Hại ta -“
Hắn nghiêng đầu, cười xấu xa nói:” hại ngươi cái gì? Ai kêu ngươi không phân xanh đỏ đen trắng đã gắn mác cho ta rồi!”
“…. Ta chỉ nói ngươi vài câu là nam nhân xấu xa mà thôi, ngươi đâu cần phải lòng dạ hẹp hòi như vậy”
Hắn buồn cười hai tiếng, giọng nói run run, nhưng vẫn còn cố tỏ vẻ không sao cả
Bác sĩ dẫn y tá bước vào tiêm cho hắn, bị tôi uy hϊế͙p͙, hắn đã kiềm chế lại tính tình của mình
Bác sĩ vừa đi, hắn liền cả giận nói:” ta không cần dùng mấy thứ này, máu và độc tố cổ trùng trong người ta, ta có thể tự chữa trị”.
” Ta đã nói đây là kháng viêm, kháng viêm! Ngươi còn nói, ta sẽ nghĩ ngươi là giống loài biến dị! Cẩn thận không ta sẽ đưa ngươi đến phòng nghiên cứu”.
” Ngươi….! Thôi lần này cũng coi như ngươi đã cứu ta, ngươi tìm ta có chuyện gì, mau nói”. Hắn sốt ruột hỏi.
“Đừng nóng nảy, ngươi cứ nằm bệnh viện cho tốt. Hai ngày nữa đến nhà ta từ từ dưỡng thương, miễn để ngươi trở về lại dùng mấy cái thuật vu cổ gì đó để trị liệu…. thời đại nào rồi, mấy cái thuật vu cổ không trị nổi viên đạn đâu”. Tôi không khách khí nói.
Mộ Vãn Thần băn khoăn không phải không có lý, thân thể của hắn không phải người thường, ở tại bệnh viện quá nguy hiểm, mới có một ngày, ở trong bệnh viện liền có tin đồn phát tán, phát hiện một người bệnh có nhóm máu chưa từng thấy bao giờ.
Tôi sợ đến mức mau chóng đưa hắn về nhà tôi, anh tôi nhờ lâm ngôn thấm mua lại thuốc và dụng cụ y tế về nhà, sau đó anh