Không còn nhiều thời gian nữa.
Tôi biết hắn đang rất lo lắng, lo lắng thời thời khắc khắc các nhóm dân cư trong thành phố núi Vu Vương sẽ bị tiêu diệt.
Mọi chuyện phức tạp quá, tôi cảm thấy mình không đủ khí lực, mà đế quân đại nhân mỗi ngày đều lạnh mặt, tỏ vẻ khó chịu.
Mộ Vãn Thần tạm thời ở phòng cho khách ở lầu hai, ước chừng, trước khi hắn dưỡng thương xong, Giang Khởi Vân sẽ như vậy, khuân mặt lạnh băng không muốn nói chuyện nhiều.
Tôi thử dỗ dành, nhưng hiệu quả không tốt.
Giang Khởi Vân sống nhiều năm như vậy, về tâm tư của anh ấy, tôi thật sự không biết
Thẳng thắn mà nói, nếu anh ấy nguyện ý để tôi dỗ dành, thì tôi mới có thể dỗ dành, nếu không tôi có làm như thế nào cũng là phí công vô ích.
” Khởi Vân, Đế Quân nhà tôi, xin anh đừng tức giận nữa được không…. Đầu óc em đều biến thành hồ nhão rồi, anh không giúp em thì thôi, còn cả ngày mặt lạnh, áp lực của em thật lớn”. Tôi bất lực khuyên nhủ
Anh ấy ngồi trêи cửa sổ, không trả lời tôi.
Tôi nhận mệnh đi đến chỗ anh ấy, ôm hôn, anh ấy không cự tuyệt, ngược lại còn gợi lên cụ cười nhè nhẹ:” còn đang muốn xem em biểu hiện như thế nào……”
Chỉ cần trong lòng anh ấy không có khúc mắc, tôi muốn biểu hiện như thế nào cũng có thể, ….. Đơn giản chỉ là thích nghe tôi gọi anh ấy là phu quân, thích tôi chủ động một chút.
Nhưng tôi lại không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của anh ấy, đơn giản như vậy làm sao có thể khiến anh ấy vừa lòng?
Trải nghiệm đêm nay quả thật…… Nghĩ lại mà thấy đáng sợ.
ɖâʍ tà, tà ɖâʍ……
Sáng này hôm sau, có vài bộ phận trêи cơ thể tôi sưng to đỏ hồng không nỡ nhìn thẳng, chạm vào một cái cũng sẽ đau.
Hôm nay anh ấy không rời đi sớm, mà nằm bên ngối, nói nhỏ với tôi.
“…… âm sai Đại Bảo vẫn luôn theo dõi nữ nhân họ Từ, cô ta bây giờ vẫn đang bị cách ly, quỷ sai không vào được, hẳn là có người tạo kết giới rồi”. Giang Khởi Vân thì thào.
” nhất định là công chúa Chu Hơi Thị, người đã khiến anh dung túng”
“….. Kỳ hạn 400 năm, vẫn còn hai mươi năm nữa, chẳng nhẽ cô ta đã đến cực hạn rồi sao, hừ……” Giang Khởi Vân lắc đầu.
“Cô ta định làm gì?”
“không biết.”
“…. Em hoài nghi những chuyện sảy ra chỗ của Mộ Vãn Thần cũng lên quan đến công chúa quỷ này”
” ừm, nói nghe xem nào!” Giang Khởi Vân uể oải, quấn tóc của tôi vào ngón tay chơi đùa
” cô ta có nhiều thuộc hạ quỷ như vậy, hẳn là phải có chỗ ẩn náu đi? Ở lưu vực sông Mật Giang là một pháp môn lớn nhất, Mộ Vãn Thần nói lúc hắn chạy đến, phát hiện cái thôn nhỏ kia rất nhiều người chết sống lại….. Em thấy không phải là chết sống lại, mà là bị quỷ hồn bám vào người, …… Hành thi sẽ không có đầu óc tốt để nghe hiểu được mệnh lệnh, nữ nhân tóc ngắn mang theo một nhóm người trốn ra khỏi pháp môn”.
” Nữ nhân tóc ngắn…..” Giang Khởi Vân cau mày
Là ai?
Tôi nghĩ nát đầu cũng không ra là ai.
( Sao đoạn này ad lại liên tưởng đến Hề Linh Chu nhỉ)
” Nhìn anh kìa, một chút từ bi, cuối cùng cho cô ta cơ hội làm loạn”. Tôi giơ tay điểm vào trán của anh ấy:” tốt bụng cho người mù”
Anh ấy cười lạnh:” công là công, tư là tư…. cho cô ta từ bi bởi cô ta có công, có cơ duyên, kết quả thế nào tự mình cô ta chịu,cô ta chết thảm, có lẽ oán khí trước sau không thể tiêu diệt”.
Anh ấy mặc quần áo đứng lên, tôi ngồi dậy oán trách:” anh cũng thật biến thái, biến em thành như này, em mặc quần áo thế nào…. Anh lại đi thiên tử điện sao?”
” còn đi đâu được nữa? Có thần chức nhất định phải về vị trí cũ, cũng không thể bỏ trống quá lâu”
” vậy anh còn như vậy….. Như vậy…. Không biết thoả mãn!”
Giang Khởi Vân cười thành tiếng, cúi đầu đến trước mặt tôi.
Anh ấy dùng đôi môi mát lạnh, cọ cọ vào môi tôi:” ta cũng muốn không rời xa em, nhất là sau khi ân ái…. nhưng cũng không thể chết chìm trong ôn nhu hương được, nhớ kỹ, về sau nhất định ta sẽ mang khiếm khuyết gấp đôi từ từ bổ sung cho em”
Tôi sững sờ nhìn anh ấy, ai đang dỗ dành ai đây …
Ở gương trong phòng tắm, tôi nhìn thấy những vệt đỏ kêu ngạo quyên