Ly hình đi trí, cùng với đại thông, được là gọi ngồi quên.
Phu ngồi quên giả, chỗ nào không quên thay, nội bất giác thứ bất thân, ngoại không biết, chăng vũ trụ, cùng nói minh một, vạn lự toàn khiển.
Cùng nói minh một, vạn lự toàn khiển……
Có phải là đã tới thời kỳ tu luyện của anh ấy rồi không?
Tôi nghĩ đến lời nói của anh ấy, ngồi quên trăm năm, vứt bỏ ác niệm.
cái này hẳn được gọi là “tâm phá ma mà cảnh giới phi thăng”?
“Ngồi quên mất bao lâu?” Tôi hỏi
Vừa ngẩng đầu lên, thì bạch thất gia đã không thấy đâu rồi, tôi hoảng hốt nhìn Lại, thấy Khởi Vân dựa lưng vào cánh cửa l, lặng lẽ nhìn tôi.
” Vì sao anh không nói với em?” Tôi nhíu mày, oán giận nói.
” Hai ngày nay thấy em rất vui vẻ, ta không muốn hất cho em một bát nước lạnh.” Anh ấy khẽ cười đáp
” Đừng có dỗ dành em….. Ngồi quên mất bao lâu? Đến chỗ nào để ngồi quên?” Tôi không vui hỏi.
vì sao chuyện quan trọng như vậy, anh ấy lại im lặng không nói?
” anh không nói với em, Anh muốn rời đi mà không từ biệt sao?”
” Vì sao lại không….. Lần trước không tìm thấy ta, em nóng lòng đến tuyệt vọng, ta nào có nhẫn tâm để em nếm trả thêm lần nữa”. Anh ấy cười nhẹ, dơ tay ôm lấy tôi ngồi trêи cửa sổ.
cái cửa sổ nho nhỏ này, đã chịu tải quá nhiều cảm xúc.
Vừa mới bắt đầu, ban đêm là đau khổ nhất, đến bây giờ, ban đêm cũng là đau khổ nhất.
Lúc không yêu cũng thống khổ, hận không thể rời xa.
Lúc yêu rồi cũng thống khổ, sợ lại bị chia xa.
” Tôn thần tiên gia cũng phải độ kiếp, Tuy rằng ta vì thần chức này mà tích lũy Thiện nghiệp, cũng không có kiếp nạn nào lớn, nhưng mỗi lần đến chu kỳ nhất định, ta cần phải ngồi quên, để thoát khỏi tạp niệm, ác niệm thôi “. Anh ấy giơ tay ôm lấy đầu của tôi.
Đầu ngón tay mát rượi …
Tôi đã quen với việc anh ấy đạp Trăng mà đến.
Dưới ánh trăng lành lạnh, anh ấy từng bước từng bước đi đến giường tôi
Bây giờ đột nhiên nói muốn ngồi quên……
Tôi không thể chấp nhận được.
“Anh … Có phải … Sẽ rời khỏi em thật lâu?”
Sự chua xót của lục phủ ngũ nội tạng bắt đầu xuất hiện.
——–Bao lâu? Đã bao lâu rồi không có cảm giác như vậy?
“… Đừng khóc.” Anh ấy cau mày.
Làm sao có thể ngăn được loại cảm xúc này?
Hiện tại tôi đối với mọi chuyện đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy quỷ quái yêu ma, phần còn lại của tay chân đã bị cụt, đều sẽ không còn sợ đến mức tay chân luống cuống, kinh hoàng Khóc thút thít nữa
Nhưng làm sao tôi có thể chịu đựng được, cùng anh ấy chia lìa? Cái này quả thực giống như xé nát trái tim tôi vậy, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng làm tôi hít thở không thông
” Vậy thì anh phải ngồi quên bao lâu? Trăm Năm? Hãy nhiều hơn thế nữa? Em và hai tiểu bảo bảo đi đâu để chờ anh, chúng ta phải như thế nào mới có thể chờ được anh? Nếu em không thể chứng Đạo Thành Tiên, liệu sau khi chết đi có thể ở minh phủ chờ anh không? Em ……”
” Mộ Tiểu Kiều!” Anh ấy gầm nhẹ một tiếng.
Ngữ khí lạnh băng, khuôn mặt lãnh đạm, còn có lửa trong ánh mắt ….. Anh ấy tức giận. Truyện Mạt Thế
” …. Đừng để cho ta tứ chi như cuồng, sẽ nhập ma, hiểu chưa?” Anh ấy véo cằm tôi
“Không hiểu, không hiểu, không hiểu!” Tôi khóc lóc nhìn anh ấy:” Anh nói muốn ôm em mãi không buông, còn nói sẽ để em chân không chạm đất, lúc nào cũng ôm ở gối đầu, tất cả là chỉ để dỗ giành thôi sao?”
” Anh còn nói muốn sinh nhiều Tiểu Bảo Bảo…. Nhưng giờ anh lại muốn đi ngồi quên, vậy sinh tiểu bảo bảo như thế nào?”
” Không có anh dạy, em biết tu hành như thế nào? Một ngày nào đó nếu chết đi, cho dù có bước vào vòng luân hồi, còn có thể chất không sợ âm tà nhập thể, tiếp tục làm tiểu thê tử của anh không?”
” em ….. Một đêm không thấy anh sẽ rất hoảng sợ, một ngày không thấy anh sẽ miên man suy nghĩ, em không muốn rời xa anh……”
Tôi trút hết cảm xúc của mình ra, đầu ngón tay lạnh lạnh của anh ấy, gạt đi Nước mắt cho tôi.
” Đừng náo loạn, ngưng thần ngồi quên là tu hành cơ bản nhất của Tiên gia, ở trêи Cửu trùng Thiên, những lão nhân đó có thể tùy tiện đại mộng Ngàn Năm, ta không có Đạo Hạnh đó, ta chỉ là ngưng thần tụ khí bài trừ ác niệm tạp niệm mà thôi”.