Dịch: Vi Vu
"Làm Tiểu Tam mà còn có nỗi khổ sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến chuyện này!" Anh tôi chế nhạo không thương tiếc.
Cô ấy lại cúi đầu, hai sợi tóc dài xõa xuống che hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ như máu, buổi tối nhìn bộ dạng này, nhất định sẽ khiến người ta sợ hãi!
Sau khi Thiệu Nhất Hàng biết cô gái này là người, hắn lập tức từ phía sau anh tôi đi ra.
Hắn nhìn cô gái trẻ, lạnh giọng nói: " ngươi không cần giả bộ đáng thương.
Trên đời này ruồi bọ chỉ biết ăn những thứ có mùi, nếu hai cái háng của ngươi rộng quá, không kiểm soát được mùi, thì tự nhiên sẽ có ruồi bọ đến, giả bộ ngây thơ cái gì?"
phun……
Suýt chút nữa thì máu của tôi bắn xa ba thước, Thiệu Nhất Hàng cũng là cái lưỡi độc?
Hình ảnh cậu ấm tuấn tú trước đây của hắn đều là giả vờ sao?
Anh tôi trợn mắt há mồm quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia “ngưỡng mộ”.
Cô gái cúi đầu đến càng thấp hơn.
"Đinh..." Tầng cao nhất đã tới.
Ngoan ngoãn ở trong thang máy này lâu rồi, khu dân cư cao tầng sang trọng này cao quá.
Tôi đang đứng trong thang máy, nhìn ra cửa sổ kính cường lực trên tường, cảm thấy hơi choáng váng nên vội vàng quay lại đứng bên cạnh anh tôi.
Anh tôi đưa tay ôm lấy tôi, nhìn trái nhìn phải, toà nhà này có một thang bốn hộ gia đình, nhưng tầng cao nhất chỉ có hai hộ gia đình.
Hai hộ gia đình này đều là những ngôi nhà cao tầng sang trọng, diện tích rộng.
Theo Thiệu Nhất Hàng nói, giá trị thị trường của căn nhà này có lẽ hơn 30 triệu, bạn của hắn rất giàu, một gia đình có tiền như vậy, có kẻ thứ ba chen chân, nếu ly hôn mà phân chia tài sản, thì cũng sẽ được một khoản tiền khổng lồ, hà tất gì phải cực đoan mà đi nhảy lầu tự sát?
Hơn nữa...!hầu hết những kẻ có tiền đều khá cởi mở, vì vậy họ sẽ không thể chịu được bất kỳ cú sốc tình cảm nào.
Thiệu Nhất Hàng có nói cẩu huyết của gia đình này rất kỳ lạ, ngữ khí còn có chút chế giễu, không biết có câu chuyện nào làm đổi mới tam quan.
“Đây.” Thiệu Nhất Hàng chỉ vào cánh cửa bên trái.
Tôi theo thói quen quan sát xung quanh, nhìn thấy một bó cành cây mềm mại buộc vào cửa chống trộm bên phải ngôi nhà.
Tôi chọc anh tôi, ra hiệu cho anh nhìn về phía sau của cánh cửa kia.
Đó là cành liễu, hiện tại phương bắc đang là mùa đông, trên cây liễu chỉ còn lại có cành, trên cửa liền buộc một bó cành trụi lụi.
Cùng với ngọn đèn dầu xa hoa ở gian cầu thang và cửa chống trộm có mã khoá thật không hợp nhau.
Thiệu Nhất Hàng kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
“Ai sống trong ngôi nhà này?” Anh tôi hỏi.
Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói: "Làm sao ta biết được? Đợi chút nữa hỏi Lão Tề xem hắn có biết không?"
Ở các thành phố lớn hàng xóm không quen biết nhau là chuyện bình thường, chúng tôi bước đến trước cửa nhà của người tên là " Lão Tề" bạn của Thiệu Nhất Hàng, hắn ấn chuông cửa, chờ người bên trong ra mở cửa
Tôi nhân cơ hội này nhìn "Tiểu Tam" đang cúi đầu theo chúng tôi.
Tiểu Tam cô nương này thoạt nhìn trông như một sinh viên đại học, gương mặt được trang điểm giống nữ quỷ kia không che giấu được vẻ trẻ con.
Sinh viên làm Tiểu Tam, đây cũng không phải là tin tức gì mới mẻ.
Một số là theo nhu cầu, một số là chơi bời, v.v.
Loại chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, nhưng kiểu ví với ruồi bọ của Thiệu Nhất Hàng rất chuẩn xác.
Bên trong cánh cửa gỗ đào nặng nề mở ra, một người đàn ông tóc tai bù xù, râu xồm xoàm đứng sau cánh cửa chống trộm, qua lan can nhìn chúng tôi.
“Ngươi được lắm, trong nhà có chuyện lớn như vậy, mà ngươi vẫn có thể mơ màng!" Thiệu Nhất Hàng nhíu mày.
Lão Tề trông chừng ba mươi tuổi, khí chất nghệ sĩ u sầu, chậm rãi nói: " không rượu sinh mộng tử thì ta phải làm sao? Ta phải đối mặt với chuyện này như thế nào--"
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy " Tiểu Tam" đang đứng sau lưng chúng tôi.
Trong nháy mắt, thân thể của hắn giống như bị nhiễm điện, hai mắt lồi ra, sắc mặt