Tối hôm đó tôi liên tục gặp ác mộng, Quan Nhan Thần khắp người máu thịt và đôi mắt lồi ra làm tôi sợ hãi đổ cả mồ hôi lạnh, còn mơ thấy gương mặt ma màu đỏ máu đang cười điên cuồng.
Khi tôi sợ hãi tỉnh dậy, phản xạ có điều kiện ôm lấy bụng, sự ấm áp nơi đó truyền đến làm tôi yên tâm hơn một chút, bây giờ là rạng sáng, anh tôi vẫn đang giải quyết chuyện lột da định hồn, anh tôi gửi tin nhắn đến nói chú Du Phó đã chạy thâu đêm đến đây giải quyết chuyện này.
Tôi ngồi dậy ôm lấy đầu gối, cố gắng làm cho tâm trạng ổn định, bên cạnh giường khẽ cử động, Phong Ly Ngân nằm nghiêng, đôi mắt nghiêm nghị nhìn tôi.
"Anh ở đây à... có cách nào, có thể để tôi không nhìn thấy những thứ đó nữa được không?" Tôi cười đau khổ nói, thi thể ghê gớm như vậy thật đáng sợ.
"Không nhìn thấy? Như vậy không phải cô sẽ càng sợ hãi hơn sao? Không biết mới là thứ khiến người ta sợ hãi nhất." Phong Ly Ngân hờ hững nói.
Tay của tôi vô thức sờ lên bụng, có lẽ đây là bản tính trời sinh của phụ nữ mang thai, hoàn toàn là những hành động vô thức, tôi thở dài nói: “Cứ bị dọa sợ như vậy, tôi lo đứa bé sẽ bị dọa sợ, người ta nói phụ nữ mang thai nên nhìn thấy những điều tốt đẹp, những thứ tôi nhìn thấy thì không phải hồn ma cũng là thi thể máu me.."
Ánh mắt Phong Ly Ngân ảm đạm lại, trầm giọng nói: “Nó không yếu đuối như vậy đâu, nếu như hồn ma khi nãy xông đến cô, nó sẽ che chắn cho cô, bây giờ chỉ là không tà nào xâm nhập được, đợi đến khi nó thành hình, những tà khí chạm vào nó đều sẽ biến mất, đến khi đó..."
Hắn dừng lại, nhíu mày nhưng không nói gì nữa.
"Vậy tôi không cần sợ nữa? Cho dù tà khí xông về phía tôi, nó cũng sẽ bảo vệ mẹ nó đúng không?" Tôi an ủi bản thân rồi mỉm cười.
Sắc mặt Phong Ly Ngân sa sầm, ánh mắt hắn nhìn tôi vô cùng phức tạp, cảm giác thương xót đó chợt vụt qua, tôi không biết có phải mình nhìn nhầm không, hắn hầu như đều không nói gì về những vấn đề này.
Vào buổi tế lễ Tôn Thần ngày hôm sau, tất cả mọi người đều mặc áo đạo sĩ, đeo trâm cài tóc, tôi cũng không ngoại lệ, anh tôi mặc áo đạo sĩ lên cho tôi xong, một lúc lâu xong mới cài xong tóc cho tôi.
“Đã nói tóc dài thì đầu óc kém phát triển, Thanh Tiêu, em có ý nghĩ cắt tóc ngắn không? Dài đến mông rồi, em cũng không thấy phiền phức sao!" Anh ấy cắm trâm cài xong, vỗ nhẹ vào lưng tôi nói: “Được rồi, tiên cô, mời xuống núi nào."
Tôi nhìn cách mình ăn vận thì thấy rất buồn cười, chạy đến trước mặt Phong Ly Ngân quay nửa vòng, hỏi: “Đế Quân đại nhân, có nhiều người mặc đồ giống như này chúc sinh thần của anh như vậy, anh có thấy rất buồn cười không?"
Khẽ miệng Phong Ly Ngân nhếch lên: “Nhìn thấy nhiều rồi nên cũng không thấy gì thú vị cả."
Tôi bị nụ cười nhẹ nhàng của hắn làm cho rung động, năm tháng kéo dài hàng nghìn năm đối với tôi, là khoảng thời gian dài dằng dặc khó mà tưởng tượng ra được, có lẽ hắn đã không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì.
“Đi thôi, Thanh Tiêu!” Anh tôi thúc giục.
Trước đây cứ nghĩ rằng áo đạo sĩ chỉ cho các chú, các ông mặc, tốt nhất còn có thêm râu trắng, nhìn mới có khí chất tiên phong, đến khi tôi nhìn thấy Thượng Quan Chân, tôi mới phát hiện thì ra áo đạo sĩ cũng có thể mặc kiểu thời thượng như vậy.
“Đạo hữu, anh đến đi catwalk sao?” Tôi không nhịn được chọc anh ấy.
Bình thường anh ấy đều mặt áo vest chỉnh tề, đột nhiên mặc bộ đồ này, anh ấy cũng thấy có chút không quen, khẽ hỏi: “Có phải rất kỳ lạ không?"
Tôi nhịn cười lắc đầu, nghe thấy Lăng Hư phía trên đang đọc Phong Độ Bảo Cao, Bảo Cao này tôi nằm mơ cũng có thể đọc được, đại từ đại bi, đại thánh đại từ... hắn thực sự có tấm lòng từ bi sao?
Ít nhất hắn không hề đại từ đại bi với tôi, có lẽ hoang tưởng của tôi về xưng hô vợ này quá nhiều, có lẽ là tôi đã đặt tình cảm vào một người không nên gửi gắm, giữa tôi và hắn, làm gì có tình cảm bình thường được chứ.
Nhìn nhiều người như vậy thành kính quỳ lạy cúng lễ, tôi vô thức nghĩ đến những hành động dã man của hắn khi bên cạnh tôi, mặt hơi