Ngày trùng dương mùng chín tháng chín, cây hoàng lê lá đỏ trên núi mọc tươi tốt, Thẩm Thanh Nhụy cười lạnh nhạt đứng ở dưới gốc cây đợi tôi.
“Cô tưởng rằng mình có đứa con trong bụng nên đắc ý lắm phải không?" Cô ta vừa mở miệng đã nói ra những lời cay độc: “Cô tứ trụ thuần âm, lại là quan tài tử, quả thực là người thích hợp trời sinh để kết hợp với người cõi âm."
“Nhìn bộ dạng bây giờ của cô xem, yếu đuối ẻo lả, nước mắt cá sấu, hừ, đã lừa bao nhiêu đàn ông rồi? Phụ nữ tứ trụ thuần âm mặc dù cô độc mềm yếu, đa sầu đa cảm, nhưng lại rất xinh đẹp, nhìn bộ dạng này của cô... ở Âm phủ cũng không tìm được người nào biết dụ dỗ đàn ông hơn cô.”
“Cô tưởng rằng Đế Quân đại nhân đưa chiếc nhẫn này cho cô là có ý nghĩa gì? Ngài ấy sợ cô đoản mệnh, không chịu đựng được đến ngày đứa bé sinh ra! Huyết ngọc màu đỏ là để che chắn tai họa cho cô, may mà, bây giờ cô đã an toàn mang thai... Hừ, cô cũng đã sắp hoàn thành xong sứ mệnh rồi."
Cơ thể tôi khẽ run lên, mặc dù tôi biết mình chỉ là một tế phẩm, nhưng không nghĩ rằng còn có nhiều giá trị lợi dụng" như vậy. Tôi cố gắng ép nước mắt lại, Thẩm Thanh Nhụy chế nhạo tôi hay khóc, tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt cô ta.
"Thực ra cô đúng là quá ngu ngốc... lẽ nào cô không nghĩ thông suốt được mọi liên hệ trong đó sao?” Thẩm Thanh Nhụy lại gần tôi, lạnh nhạt cười nói: “Linh thai âm dương một khi được tạo thành, pháp lực cực kỳ lớn mạnh, chỉ sau Đế Quân đại nhân, khi nó chưa thành hình chỉ có thể tránh mọi tà khí xâm nhập, một khi thành hình, đánh bại tà khí hủy hoại thôn Hoàng Đạo dễ như trở bàn tay, khi đó có thể phong ấn chỗ hở không gian của thôn Hoàng đạo, đóng lại Quỷ Môn âm dương!”
Tôi có chút khó hiểu, nếu như tôi có tác dụng như vậy, tại sao anh tôi và Phong Ly Ngân không nói với tôi chứ?
"Nếu như tôi có vai trò như vậy, tại sao còn giấu tôi chứ?"
Thẩm Thanh Nhụy khinh thường cười: “Quan Thanh Tiêu, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không phải cô có giá trị, mà là linh thai trong bụng cô có giá trị, bọn họ đương nhiên không muốn nói với cô! Nếu như bọn họ nói với cô, khi linh thai này thành hình, lấy nó ra từ trong bụng cô để làm trấn nhãn cho pháp trận phong tà này! Cô có còn ngoan ngoãn bảo vệ tốt cho linh thai không?"
Tôi sững sờ, cả người như bị ném xuống nước.
Thẩm Thanh Nhụy đang nói gì vậy chứ? Biểu cảm của cô ta tại sao lại vặn vẹo như vậy? Tại sao cô ta vẫn có thể cười được chứ?
Cái gì mà “lấy từ trong bụng ra”?
Lẽ nào linh thai này không phải nên bình an sinh ra sao?
Cảnh tượng trước mặt tôi có chút mơ hồ, tôi day mạnh huyệt thái dương để mình có thể giữ được tỉnh táo: “Thẩm Thanh Nhuy, đây là con của anh ấy, sao các người dám dùng thủ đoạn độc ác như vậy được chứ?”
Thẩm Thanh Nhụy sững sờ, đột nhiên phá lên cười: “Quan Thanh Tiêu, cô ngốc sao! Đây đương nhiên là quyết định của Đế Quân đại nhân! Đế Quân đại nhân vì bảo vệ sinh linh trần gian mà đã nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng anh ấy chỉ có thể dùng linh khí của mình làm ngòi nổ, để cô mang thai, dựa vào pháp lực âm dương của linh thai để bảo vệ pháp trận!"
"Chúng tôi đã cố gắng chống cự nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, chính là để đợi cô sinh đứa trẻ ra!"
“Vốn dĩ hai năm trước đã để cô sinh đứa trẻ ra rồi! Nhưng mà Đế Quân đại nhân từ bi, thương xót cô yếu đuối, sợ cô không thể cầm cự được bảy ngày! Vậy nên mới kéo dài hai năm! Hai năm này đã là cực hạn rồi, cô thấy đó, bố cô đến pháp trận phong ấn một chuyến mà đã suýt chút nữa mất mạng, cô phải biết mỗi ngày chúng tôi duy trì pháp trận này là phải trải qua cuộc sống như thế nào!"
Đầu tôi đau muốn nổ tung, nước mắt nặng như nghìn cân, rơi xuống đập vào ngực, làm tôi đau đớn đến mức cả người run lên.
Đúng vậy, tại sao Phong Ly Ngân nhìn thấy tôi mưu toan