Ánh mắt của hắn có chút ngỡ ngàng, chỉ là khoảnh khắc trong chớp mắt, nếu không phải khoảng cách gần như vậy, tôi nhất định không nắm bắt được.
".. Đau sao?" Hắn nhìn vào những vết thâm đỏ trước ngực tôi, khẽ nhíu mày.
Đây không phải hỏi thừa sao, bị cắn cả đêm như vậy...
Nhìn thấy tôi không nói gì, hắn cũng không nói gì rồi đứng lên, biểu cảm khi ấy lại có chút... phiền muộn.
Phiền muộn gì chứ? Lẽ nào hắn thật sự ngủ sao?
Không phải hắn nói hắn ngủ hay không cũng không sao sao? tôi còn tưởng rằng hắn không cần ngủ chứ.
Nếu như hắn không cẩn thận ngủ mất, tôi cũng không nên trách hắn, hắn có thể ngủ bên cạnh tôi, ít nhất chứng tỏ rằng hắn tin tưởng tôi.
“Không sao, không... không đau.” Tôi giả vờ nói.
Quả thực không đau, nhưng có hơi ngứa.
Khi tôi mặc đồ lót cảm thấy rất không thoải mái, lúc này đã là tháng 11 rồi, vậy là tôi không mặc áo lót nữa, mặc chiếc áo lồng mềm, rồi quàng khăn cổ, sau đó lại mặc thêm áo gió, như vậy là đến trường được rồi.
Ăn mặc như thế này giấu những người khác không thành vấn đề, nhưng bà tám Tô Mộng lại phát hiện ra, vỗ vào sau lưng tôi, sau đó sau đó nhìn vào tay mình, hỏi: “Cậu thả rông sao?"
"Suyt!" tôi thật sự muốn lạy cậu ấy luôn!
Cậu ấy nhếch môi, khẽ hỏi: “Cậu sao vậy? Lẽ nào đồ lót lại chật rồi? Thanh Tiêu có phải cậu mang thai không?"
Tôi giật mình, lo lắng nhìn cậu ấy, có chút thấp thỏm hỏi cậu ấy: “Cậu nói bậy bạ cái gì vậy?"
“Chị họ tớ cũng đang mang thai, ngực lại to lên, cuối tuần tớ vừa đi mua đồ lót cho phụ nữ có thai với chi ấy, nói cho cậu biết, chị ấy bắt đầu thông sữa rồi, thì ra đến thời kỳ cuối mang thai, thì đã bắt đầu có sữa rồi, tớ lần đâu tiên biết đó." Tô Mộng phấn khởi nói.
"... Cậu đúng thật là háo sắc, quan tâm những thứ này làm gì?" tôi đành tránh xa cậu ấy.
Ánh mắt cậu ấy bừng sáng nói: “Nếu còn có cơ hội phát triển, thì tớ không cần nghĩ đến việc đi bơm ngực nữa, tớ huy vọng to hơn một chút, đủ dùng là được rồi! To giống như cậu mệt chết đi được, mặc đồ cũng kín đáo, quê mùa, hơn nữa còn không có chủt điệu đà gì, cậu nhìn cậu kín cổng cao tường như vậy!"
“Đúng đúng vậy.." tôi trốn tránh cánh tay của cậu ấy, không ngờ cử động mạnh quá, đụng vào người phía sau, tôi vội vàng xin lỗi, vừa nhìn, lại là Quách Văn Lệ.
Lệ Lệ chủ động nói chuyện với tôi: “Thanh Tiêu, chào cậu, quần áo hôm nay của cậu thật đẹp."
Tôi và Tô Mộng nhìn nhau, bộ đồ quê mùa này của tôi, đẹp sao?
Tổ Mộng đáo lại: "Lệ Lệ, có phải gần đây yêu đương rồi không? Da càng ngày càng đẹp như vậy!"
Trên mặt Lệ Lệ lộ ra nụ cười không giấu diếm được: “Ừm, có bạn trai rồi..."
"Không phải chứ, yêu cầu của cậu cao như vậy, soái ca nào lại được cậu nhìn chúng vậy chứ?"
"Cũng bình thường mà, là họ hàng của Thanh Tiêu đấy.” Lệ Lệ cười với tôi, giống như đã xem tôi là người nhà.
Da mặt của cậu ấy trắng, bởi vì cậu ấy thích trang điểm, tôi cũng không nhìn ra sắc mặt của cậu ấy, cũng không nhìn ra có khí đen hay không, nhưng từ lời nói cử chỉ của cậu ấy có thể cảm nhận được cậu ấy vẫn bình thường, không bị hút đi dương khí.
Cậu ấy bị Quan Nhan Thần dụ dỗ nghe theo hắn răm rắp, nhìn bộ dạng này của cậu ấy, tôi thực sự rất khó tưởng tượng ta khi cậu ấy biết Quan Nhan Thần chỉ là một thể xác da người, cậu ấy sẽ có phản ứng gì.
Thực ra tôi cũng không có tư cách lo lắng cho cậu ấy, người mà tôi yêu không phải cũng khác biệt đó sao?
Sau khi Lệ Lệ đi rồi, Tô Mộng nhiều chuyện liền nói với tôi: “Bjan trai của cậu ấy là người nhà cậu sao? Là ai vậy? Đúng là có mắt nhìn người mà! Hoàn cảnh gia đình nhà Lệ Lệ rất tốt, làm quan hai đời, ba cậu ấy là