Ít khi nói những lời như vậy, lại không hề vui vẻ gì.
Anh tôi nói đúng, tư tưởng của Phong Ly Ngân không giống với tôi, chuyện hắn không quan tâm nhất là tình yêu nam nữ.
Giống như Thẩm Thanh Nhụy, cho dù cả trăm năm trước từng hầu hạ hắn ở Âm phủ, hắn chỉ coi như thuộc hạ mà thôi, bây giờ sau khi đầu thai chuyển thế, vẫn là thuộc hạ của hắn, dường như chưa từng có được sự đối đãi đặc biệt của hắn.
"Muốn có con, chẳng qua bởi vì yêu ba của đứa trẻ." Tôi không biết câu nói này có coi như là lời tỏ tình hay không, có lẽ hắn hiểu, nhưng cũng không hồi đáp lại gì với tôi.
Tôi nên từ bỏ mơ mộng của mình, chút liện hệ tình cảm của tôi với hắn, chỉ tồn tại vào khi ngủ với nhau.
Anh tôi từng hỏi tôi có muốn đổi chiếc giường to hơn không, dù sao đi nữa chiếc giường đó cũng quá nhỏ, hai người cứ phải nằm sát lại nhau.
Nhưng tôi không muốn đổi, tôi luôn thấy rằng, đợi đến khi hắn đạt được mục đích của mình, hắn sẽ không còn ở bên tôi mỗi đêm nữa, có lẽ sẽ cách mấy ngày mới đến một ần, hoặc là mười ngày nửa tháng đến một lần, hoặc là nửa năm một năm, hoặc là hai năm ba năm...cũng có thể không gặp nhau nữa.
Khi tôi tan học thường đến chỗ ba tô, có điều đi đến đó cũng vô dụng, ông ấy vẫn còn sống, nhưng vẫn ngủ say như vậy.
Cụ cố thu xếp người nhà luân phiên đến trông nom, dường như mỗi một người trong nhà đề sẽ luân phiên đến chăm ba tôi một tuần, cứ luân phiên thay thế như vậy.
Tôi còn nhìn thấy người nhà họ Hầu trong bệnh viện, mắt Hầu Chi Ngọc ửng đỏ, từ xa đã gật đầu với tôi, có lẽ là ông của cô ấy không ổn rồi.
Không biết khi hồn ông ấy bay về Âm phủ, có gặp được vợ mình hay không... nếu như tôi chết rồi, đến Âm phủ có gặp được Phong Ly Ngân không?
“Hả? Cảm ơn chúng tôi... được được, chỗ cũ nhé, được." Anh tôi nhận điện thoại, ngước đầu nói với tôi: “Ông chủ Chung lại mời chúng ta ăn cơm, vẫn là chỗ cũ.”
"Em không muốn đi." Tôi bĩu môi: “Ông ta chỉ có ý đồ thôi, gọi chúng ta đi khẳng định lại nhờ làm việc gì, thấy chúng ta còn trẻ dễ nói chuyện, nên muốn lợi dụng."
“Vậy làm thế nào đây? Phong Ly Ngân cũng chưa trở về, anh không thể để em ở nhà một mình được, cùng đi đi, em đỡ phải nấu cơm.. hơn nữa đi đến đó xem ý đồ của ông ta là gì, để một mình anh lại không từ chối được."
“Được.” Tôi liền gật đầu, câu nói của anh ấy nhắm vào đúng điểm yếu của tôi, ba tôi bay giờ vẫn hôn mê không tỉnh, tôi và anh tôi phải nương tựa vào nhau, tôi không thể để một mình anh ấy gặp phải nguy hiểm.
Ông chủ Chung nhìn thấy chúng tôi liền cảm ơn rối rít, liên miệng kêu anh tôi là tiểu hệp, sau đó còn cười nói với tôi: “Thanh Tiêu đã khỏe chưa? Tôi nghe nói xử lý lệ quỷ rất vất vả, dành cho cô số canh bồi bổ này, coi như là tấm lòng.:
Ông ta khách khí như vậy, không phải là keo kiệt sao - khi bị dọa sợ đó còn nói sẽ cho tôi nửa gia sản, bây giờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi rồi, đừng nói chia cho một nữa, tôi thấy một phần mười ông ta cũng không nỡ.
Tôi không thèm ngước mắt lên, hờ hững nói: "Ông chủ Chung không cần khách sao như vậy, tôi sẽ không cần đến nửa gia tài của ông đâu."
Ông chủ Chung cười ngượng ngùng, nói: “Tôi mời hai người đến là vì chuyện này, hai người đã giúp tôi giải quyết một chuyện rắc rối lớn như vậy, lại không hề nhắc đến thù lao, trong lòng tôi bất an, muốn hỏi hai người, định lấy bao nhiêu tiền công.
"Ông mời nhà họ Thẩm siêu độ oan hồn hết bao nhiêu tiền." Tôi hỏi.
"À... Bà Thẩm sai mấy người trẻ tuổi đến, cũng là 500 ngàn, nghe nói nếu Thẩm Thanh Nhụy ra tay, ít nhất phải lên đến mấy chục triệu." Ông chủ Chung bĩu môi, có lẽ thấy người trong ngành này lấy