Có đôi khi tôi thấy anh tôi rất biết gây khó dễ người khác.
Anh ấy đứng trước mặt tôi và hai tiểu quỷ sai, chế nhạo Phong Ly Ngân không hề khách khí, Phong Ly Ngân lại không có chút tức giận gì.
Thậm chí còn khiến tôi tự kiểm điểm bản thân mình.
Tôi không nên cáu kỉnh ở nơi này, cũng là tâm trạng không tốt, nhưng khi làm loạn nơi này, kết quả là chỉ làm cho tâm trạng tệ hơn thôi. Nếu như đổi địa điểm là ở phòng tôi, kết quả đã khác rồi.
Vậy nên khi đi tới đền thờ đá ở chợ Tây, tôi vội vàng kéo kính râm xuống, giơ tay đeo lên cho Phong Ly Ngân.
Tóc hắn rất dài, chỉ tùy ý buộc sang một bên, có vài cọng còn đang phất phơ trước ngực, nhìn có vẻ đẹp rất cổ điển, sau khi tôi đeo kính râm lên cho hắn thì có chút kỳ quái.
Tôi bật cười, sau đó cố gắng sưng mặt. Tôi vẫn đeo khẩu trang, có lẽ hắn không phát hiện tôi đang cười.
Đường phố ở nơi này khác với ở chợ Đông, ở chợ Đông thì khá nhỏ hẹp, hai bên là những cửa hàng mang nét cổ kính, bên đường còn có người bày sạp bán hàng, tôi còn thấy có người bán thân nữa, cũng không biết cái bóng đen bán thân để xin Linh Bảo Bí Truyền Kinh đó nhận được ba hay chưa.
Còn đường phố ở chợ Tây lại rất rộng rãi mà vắng lặng, không có nhiều người qua lại, đền thờ đá đó cao lớn, cửa hai bên đường cũng cao to.
Anh tôi nói người trong ngành này đến chợ Tây đều có đạo hành, chắc hẳn nơi này là khu thương nghiệp cao cấp.
Quả nhiên đồ ở nơi này rất đắt, chúng tôi đi đến cửa hàng bán bùa chú, chủ tiệm nhìn thấy chúng tôi bước vào, uể oải nói: "Ung cái nào thì tự lấy đi, được lựa chọn hàng thoải mái, nơi này có mã QR, có thể quét mã trả tiền."
Tôi không nói gì đứng ở bên cửa rút điện thoại ra, đợi anh tôi đi chọn bùa chú.
Khi đang chờ đợi, đột nhiên dưới chất khẽ rung lắc, tôi còn tưởng là đau đầu chóng mặt, ai ngờ tiếp sau đó, mặt đất đột nhiên rung lên dữ dội!
Động đất? Âm phủ cũng có động đất sao?.
Tôi cứng đờ người, Phong Ly Ngân nhanh chóng bay đến giơ tay giữ tôi lại, ghì tôi vào ngực hắn.
Tôi... thấy mình thật sự không có chút tiền đồ gì.
Hắn chỉ mới có chút hành động như vậy, chút cáu kỉnh đó trong lòng tôi đã hoàn toàn biến mất theo gió.
Tôi ngước đầu nhìn hắn, khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nhìn rõ gương mặt hắn qua khe hở của kính râm. Tôi có thể nhìn thấy được yết hầu và cái cằm lạnh lùng của hắn.
Cũng có thể nhìn thấy đôi môi lạnh giá và sống mũi cao thẳng.
Còn có thể nhìn thấy hắn khẽ nhíu mày, và sự lo lắng trong ánh mắt.
Tiếng mắng chửi của chủ tiệm vang lên bên tai tôi: “Mẹ nó chứ, pháp trận của thôn Hoàng Đạo lại nghiêng lệch nữa rồi sao? Tà khí cũng nhiều quá rồi đấy, va vào như vậy rồi không biết lại có thêm bao nhiêu tà linh ác quỷ... Này, cậu mua bùa chú phòng thân nhiều chút đi! Có thể thu phục được bao nhiêu lệ quỷ thì thu phục đi! Đều là người trong ngành, bây giờ không góp sức thì sau này cuộc sống của mọi người sẽ không được yên ổn đâu.”
“Không thành vấn đề!” Anh tôi chui ra từ dưới gầm bàn, xếp lên mấy cái hộp gỗ đựng bùa chú, nói: “Vậy thì, vì cuộc sống yên ổn sau này của tất cả mọi người, giảm giá cho tôi đi, ông chủ.”
Ánh mắt lo lắng đó của Phong Ly Ngân cứ mãi quanh quẩn trong đầu tôi, làm tôi thấy khó chịu.
Nghĩ đến những gì hắn nghĩ, yêu những gì hắn yêu.
Hận những gì hắn hận, lo lắng những gì hắn lo lång.
Có lẽ đây chính là tình yêu dại khờ mà thường bị người đời dùng văn chương để chỉ trích.
Hắn giống như bóng tối, chiếm đoạt tất cả của tôi. Nhưng hắn lại giơ tay về phía tôi, cho tôi nắm lấy, giống như nắm lấy cành cây trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
Tôi oán hận sự lạnh lùng và hờ hững của hắn, cũng không dám tưởng tượng sau khi linh thai trong bụng thành hình sẽ bị dùng thuật pháp lấy ra như thế nào để làm trận nhãn