Đó chính là túi gấm gắn kết giữa hai vợ chồng, bên trong là tóc của hai người được buộc lại bằng sợi dây đỏ, còn có sinh thần bát tự.
Nhìn thấy những thứ ở trong quan tài, không khó tưởng tượng ra được tình yêu mà khi còn sống người phụ nữ đó có được, vào thời kỳ nghèo đói đó, chồng bà ấy cố gắng dùng mọi thứ xa hoa nhất để tô điểm cho bà, chỉ để lưu giữ lại nụ cười rạng rỡ ấy.
Nhưng người có xinh đẹp thế nào, không nỡ xa nhau thế nào, cố gắng lưu giữ lại nụ cười của bà thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là một bộ cái xác khô, hoặc là đám tro tàn. Mời đọc truyện trên truyện88.
“Thanh Tiêu! Thanh Tiêu!” Anh tôi lo lắng kêu lên: “Em còn không trả lời nữa, anh sẽ nhảy xuống đấy!”
Tôi lau đi những giọt nước mắt không biết sao lại rơi xuống đó, hét lên: “Em không sao..."
Vừa nói xong, anh tôi đã nhảy xuống, anh ấy xông lại kéo tôi lại, quan sát kỹ càng: “Không sao thì em khóc gì chứ! Sợ sao? Sao lại yếu đuối vậy chứ!"
Anh tôi lau nước mắt cho tôi.
Tôi nhìn cái thi thể khô héo mà kiều diễm đó, không hiểu sao lại nghĩ đến mình.
Khi nào thì tôi phải chết chứ? Nếu như không tự sát, có lẽ nào sẽ sống đến già?
Nếu như tôi già đi, xấu đi, Phong Ly Ngân có còn xuất hiện bên cạnh tôi nữa không?
Tôi đột nhiên nghĩ đến câu thơ trong “Tùy viên thơ họa”: “Tự cổ mỹ nhân như minh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu."
Cụ bà mặc dù không phải mỹ nhân được ghi vào sử sách gì, nhưng trong mắt chồng bà, cho dù thịt nát xương tàn, cho dù bị trời đất trừng phạt, thậm chí không tiếc làm ảnh hưởng đến đời sau, cũng muốn lưu giữ lại một chút hồng nhan.
Tôi nghe thấy tiếng khóc tỉ tê, làm người ta u sầu, đau từng khúc ruột.
Anh tôi với tôi đi lại cửa xem, cụ cố đang cầm lấy tháp ngọc lưu ly xanh tám góc đó, sắc mặt âm u đáng sợ.
Bóng ma của cụ bà dựa vào trước ngực cụ cố, khóc tỉ tê: "...Chúng nó nhìn thấy rồi... Nhan Hạo với Thanh Tiêu nhìn thấy rồi..."
Cụ cố sắp chín mươi tuổi rồi, vốn dĩ đã trở thành một cụ già ốm yếu già nua, lúc này cụ cố giữ chặt lấy cụ bà, giống như một người đàn ông trung niên chín chắn ngang ngược, ôm lấy người vợ mà cụ cố yêu thương, tức giận nhìn mấy đứa trẻ không biết điều chúng tôi.
"Hai đứa chạy đến đây làm gì!” Cụ cố tức giận nói.
Tiêu rồi, còn muốn moi móc chút bảo bối của cụ cố? Lần này nhìn thấy thi thể của cụ bà, có khi nào bị cụ cố diệt khẩu không?
Tiếng khóc của cụ bà làm tôi bị rối loạn, tôi nghe thấy cũng cảm thấy không nhẫn tâm, huống hồ gì là chồng bà?
Cụ cố đặt cái tháp vào trong quan tài, linh hồn của cụ bà lập tức hiện rõ hơn, cụ cố an ủi bà mấy câu, quay đầu tức giận đi về phía chúng tôi.
Nói thì chậm nhưng mọi thứ diễn ra rất nhanh, anh tôi kéo lấy tôi, ra hiệu một tiếng, rồi quỳ ngay trước mặt cụ cố.
“Cụ cố, chúng con sai rồi... chúng con muốn tặng một món quà cho cụ cố và cụ bà, vậy nên mới chạy suốt đêm tới đây, kết quả lại phát hiện nơi đây không có âm thanh gì, chúng con gõ vào quan tài rất nhiều lần nhưng cũng không thấy động tĩnh gì... chúng con lo lắng hai người sẽ gặp phải chuyện gì, mới xuống đây xem thế nào, không phải chúng con cố ý mạo phạm cụ bà đâu ạ!"
Anh tôi nhanh miệng, liến thoảng giải thích một hồi, cụ cố đang định đánh anh ấy, thì tay cũng dừng lại ở không trung rồi cho xuống.
Trong lòng tôi âm thầm nghĩ: Chúng tôi chạy xe xuyên đêm tới đây, suốt