Anh tôi rất ít khi nghiêm nghị đến như vậy. "Sao vậy, này... nửa đêm nửa hôm...” Tôi nhắc nhở anh ấy. "Chúng ta đi ngay bây giờ, xuyên đêm đi về nhà, chỗ Hứa Mặc Hàn có chuyện quan trọng cần làm, làm nhanh ngày nào hay ngày đó, người ta chính là khách sộp đó." Anh tôi nháy mắt với tôi.
Câu nói này của anh ấy rõ ràng là lí do thoái thác, chắc chắn anh ấy đã nghĩ đến chuyện quan trọng gì đó, nếu không anh ấy cũng không nghiêm nghị như vậy.
Sau khi chạy xe được khoảng một trăm mét, anh ấy mới khẽ nói với tôi: “Thanh Tiêu, khi nãy anh vừa phát hiện ra một chuyện." "Chuyện gì? Em thấy anh như vậy nên cũng không dám hỏi.” "Đây chỉ là suy đoán của anh, em nghe xem, có lý hay không.” Anh tôi từ từ nói: “Anh nghi ngờ... cụ cố dùng cái tháp đó để hút hơi thở của người sống, rồi đưa cho cụ bà.”
Tôi không quá ngạc nhiên, hôm nay nhìn thấy cụ cố cầm lấy cái tháp, hơn nữa cùng với linh hồn của cụ bà xuất hiện sau lưng chúng tôi, tôi đã nghĩ đến vấn đề này.
Nửa đêm nửa hôm, cụ cố lấy cái tháp ra làm gì chứ?
Nghĩ đến lần trước, cụ bà đã nói: "Nói không chừng hai chúng ta đã phạm phải âm luật quá nhiều, cùng hồn bay phách tán thì sao?"
Suy nghĩ kỹ hơn, sợi dây đỏ trên cổ em họ Trần Tố Hinh là thế nào chứ, sao tháo nó ra, lại bị hút đi linh hồn, đầu và người bay lung tung? "Em cũng nghĩ đến rồi chứ? Thanh Tiêu." Sắc mặt anh tôi nghiêm trọng: “Nói không chừng cái tháp đó chính là dụng cụ đi hút tinh khí của những người phụ nữ xung quanh để bồi đắp cho cụ bà, nếu không - em gặp qua mấy con ma nào mà như cụ bà chứ, mặt mày rạng rỡ, nói cười bình thường, không chỉ không bị đơ, mà còn có tình cảm, có khác gì với con người đâu cơ chứ?"
Tôi gật đầu.
Anh tôi đập tay lên tay lái, tiếng còi kêu lên trên đường cao tốc nghe vô cùng nhức tai, anh ấy tức giận nói: “Vậy nên! Cái gì mà đắc tội Ma Vương, trong nhà làm việc âm dương nên làm cho đến phụ nữ đoản mệnh đều là giả dối! Chân tướng chính là cái tháp đó! Cái tháp đó đã hút đi quá nhiều linh khí của phụ nữ xung quanh."
Anh tôi tức giận nghiến răng ken két, nghi ngờ khi mẹ tôi về cái nhà này bị hút đi linh khí, còn có tôi, tôi từ khi sinh ra đã sống ở đó, có điều tứ trụ thuần âm, bị hút một ít cũng không sao. "Không ngờ rằng cụ cố lại là người như vậy, vì vợ của mình mà mặc kệ con cháu." Anh tôi hừ lên một tiếng. "Bình tĩnh lại đi, anh... nếu như là em, em cũng làm như vậy.” Tôi an ủi anh.
Anh tôi nhìn tôi: “Em cũng nghĩ thoáng thật đấy, lẽ nào không tức giận sao?" "...Yêu một người, đến bản thân cũng hận không thể nhảy vào ngọn lửa vì người ấy, thì cần gì phải quan tâm đến người khác chứ."
Lần diễn của câu lạc bộ kịch nói rất thành công, vé đã bán được hết rồi, kiếm được một ít tiền, sau khi trừ đi các khoản chi tiểu, câu lạc bộ đều phát lì xì cho mỗi người, còn mời đi ăn.
Tôi cũng nhận được lời mời, còn là Lệ Lệ đích thân đến kêu tôi, tôi hoàn toàn không muốn đi, nhưng mà Lệ Lệ ở bên cạnh Quan Nhan Thần, có lẽ có thể biết được một vài tin tức của hắn ta từ cậu ấy!
Trong một quán ăn gần trường, trong phòng có đặt bốn bàn, Lệ Lệ kéo tôi ngồi xuống, nói chuyện một hồi thì chủ đề cũng đến Quan Nhan Thần.
Cậu ấy cứ nghe ngóng những chuyện khi còn nhỏ của Quan Nhan Thần, tôi đâu có nhớ những chuyện khi hắn ta còn nhỏ chứ!
Lệ Lệ cười ngọt ngào, giải thích: “Thật ngại quá Thanh Tiêu, bởi vì tớ sắp dẫn anh ấy về gặp ba mẹ tớ, vậy nên muốn tìm hiểu một chút thông tin từ cậu ấy mà."
Gặp ba mẹ? Không phải chứ! Đã đến lúc bàn chuyện kết hôn rồi sao?
Lệ Lệ cười giải thích: “Thanh Tiêu, tớ lớn hơn cậu một tuổi, cũng sắp hai mươi rồi, xã hội bây giờ