Một giờ đêm, tôi tinh giấc, đã liên tục bảy ngày liền như vậy.
Trong những giấc mơ, luôn có một bàn tay vuốt ve cơ thể tôi, một đôi tay lạnh như băng.
Hơi thở lạnh lẽo đầy ái muội sượt qua tai tôi, thân thể tôi tế liệt không chút sức lực.
Dù cho tôi có hoảng sợ đến cỡ nào thì cơ thế vẫn không thể nhúc nhích được, chỉ có thể cảm nhận nỗi sợ hãi kéo dài đêm đêm trong bóng tối.
Trong lúc mơ hồ, một giọng nói trầm trầm lọt vào tai tôi, rằng: "Đừng sợ, một chút nữa là ổn rồi."
Sự tra tấn kéo dài làm tôi đau đến ngất đi.
Trước khi ý thức bị bóng đêm vùi lấp, dường như tôi nghe được một tiếng thở dài bên tai.
Đó mới chỉ là bắt đầu, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc.
Tôi tên là Thanh Tiêu, Quan Thanh Tiêu, con gái nhà họ Quan, và còn là...
Tế phẩm.
Bắt đầu từ hôm đó, tôi thường xuyên lập lại giấc mơ đáng sợ của đêm ấy, ngay cả khi đã tinh, cái cảm giác đau đớn đó cũng không thế biến mất.
Bố tôi nói đó là huyết minh(1), lấy máu của tôi kỳ khế ước với người cõi âm, người cõi âm ở đây nghĩa là quý ở âm phủ.
Không giống với những gia đình khác, nhà tôi là một gia tộc năm ngoài rìa cái xã hội tự do của người thường.
Trong nhà có người làm giáo viên, có người làm thầy tướng số, còn có người làm pháp y, làm mai táng, vân vân gì cũng CÓ.
Mà bố tôi là cháu cả của con cả, di nhiên phải kế thừa tổ nghiệp - kinh doanh một tiệm đồ cổ không lớn không nhỏ.
Có những thứ đồ quá cố, dính phải âm khí, bố tôi cũng sẽ đi xử lý, thu mua, rồi bản lại cho những người cần mua.
Nhà họ Quan, nhà quan tài (2)
Thậm chỉ tôi còn nghi ngờ rằng ông cố nhà tôi sinh ra từ trong quan tài, thế nên cải gia tộc này mới bị cái họ làm cho liên lụy.
Và tôi, chính là người bị liên lụy thế thảm nhất.
Nām tôi được sinh ra, trong nhà xảy ra nhiều chuyện lạ, nhiều người bỗng nhiên chết thảm, phần lớn đều là những thành phần trung kiên tương đối thành công trong gia tộc.
Ông cố tôi nói là nhà chúng tôi hằng năm lây nhiễm âm vật, khó tránh khỏi việc làm trật tự của âm phủ bị nhiều loạn, cho nên bị người ta đến đòi nợ.
Ngày tôi sinh ra, sấm sét rung trời, âm dương hỗn loạn, nửa đêm mẹ tôi đột nhiên vỡ ối, nhà cũ cách bệnh viện cũng không xa, nhưng ngày hôm đó mưa quá lớn dẫn đến lũ cuốn bất ngờ, làm sụp một cây cầu trăm năm tuổi, vì thế tôi chỉ có thể nghe theo ý trời sinh ra ở nhà.
May sao bà nội tôi kinh nghiệm phong phú, ngay khi tôi cất tiếng khóc oe oe, ông cố tôi nhật được một chiếc nhẫn huyết ngọc ngay trên bàn thờ từ đường.
Chiếc nhẫn ảnh lên màu đỏ sậm, giống như máu tươi đông lại, không ai biết nó từ đầu ra.
Ông cố chỉ lác đầu thở dài, không nói một lời.
Sau đó, lúc tôi mười sáu tuổi, tôi bị đưa lên chiếc "giường" trong hầm nhà tố.
Tuy gọi là hầm nhưng thật ra trong gia tộc ai cũng biết, đó là một