Sợ, đương nhiên sợ.
Tôi từ từ nhân hai mất lại, vì đau mà nước mất trào ra, chây xuống mái tóc, tôi cần tăng gật đầu, cố gắng cuộn tròn thân thể thoát khỏi vòng tay của hắn.
Tôi vữa động đây, phần liên bất tôi lại, dựa vào gần hơn.
"A" Nhục nhã, sợ hãi cũng với sự không cam lòng, tôi cũng không biết mình lấy dũng khi ở đầu ra để mà liều mạng giãy giua, lật tay kéo hộc tủ đầu giường ra.
Trong ngăn kéo là mấy thứ như đồng tiền Ngũ Đế(1), kiếm gỗ đào(2) mà anh tôi cho tôi, đều là hàng thật, nhưng mà không có chút tác dụng nào với hán.
Hån khẽ cười vài tiếng, bàn tay to khỏa chặt hai tay tôi trên đính đầu "Hai năm không gặp, người đã trưởng thành rồi. Gan cũng to ra, dám cả phản kháng "
Sau khi tôi tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai.
Ngay cả gương mặt của hân tôi cũng chưa được nhìn.
Tôi mơ màng cả nửa ngày mới chống người ngồi dậy, mời động đậy một chút thôi nhưng phần dưới eo trở xuống đã mỏi rã rời, còn đau rát vô cùng.
Mấy thử đó đều đang nhấc nhở tôi, hán đã đến, đó không phải là một giấc mơ nữa, chuyện đêm đó của hai năm trước đây lại tiếp diễn rồi.
Tiếng chuông di động ở đầu giường varig lên, tôi vội vàng nghe máy, đầu dây bên kia là tiếng của anh trai tôi: "Thanh Tiêu, mau mở cửa gara! Bố bị thương"
Tôi giật mình king hoáng, bố và anh tôi ra ngoài xử lý một thứ khó giải quyết suốt hai ngày nay, sao bảy giờ lại bị thương?
Láo đảo nhảy xuống giường, hai bắp đùi bún rủn đến run lên
khiến tôi ngã mạnh xuống đất.
Sự xấu hồ bao trùm lấy tôi, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót
Tôi vội lau đi giọt nước mất chưa kịp rơi, chạy xuống lầu ấn chốt mở gara.
Nhà tôi là một toà nhà sân vườn ba tàng ở khu phố thương mại văn hóa, đây là một khu nhà được quy hoạch thống nhất, một tòa nhà như vậy giá trị mấy triệu tệ.
Nhưng bố tôi vẫn đủ sức mua, việc gia tộc bọn tôi lâm đều là việc "không thể đưa ra ảnh sáng" nên không thiếu tiền,
Hiềm nổi giảm thọ thôi.
Anh tôi lái chiếc xe việt dã đầy bụi vào nhà, tôi thấy cả người họ đều là bùn đất lần cùng mấy vết máu đã khó, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Thanh Tiêu, đừng sợ, mau đi chuẩn bị nước nóng, càng nóng cảng tốt" Anh tôi vừa dặn dò vừa công bố tôi lên lầu.
Chuyện thế này rất ít gặp, cũng không biết bọn họ gặp phải sự cố ngoài ý muốn gì.
Tôi đứng trong bếp nấu nước, bởi vì thân thế quá mệt mỏi mà tâm tư cũng bay nhảy lung tung, không căn thận bị phóng, tay phải lập tức phòng rộp.
Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, vội vàng đem nước nóng lên lầu thăm bố.
Tinh trạng của bố không ốn làm, đôi môi ông nhằm chật, ánh mắt vàng do máu không nổi một lời mà chỉ lắc lắc đầu với tôi.
Anh tôi hiểu ý bố, bèn đuối tôi ra ngoài.
Tôi ngồi ngoài cửa phòng, nghe được