Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Lần đầu đến thành phố quỷ


trước sau

Đầu óc rối bời, làm thế nào đây? Có phải lại liên quan đến trường phái của tên tà sư đó không?

Tô Mộng kéo tôi đi ra ngoài, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Không ngờ rằng Triệu Hiểu Như tính cách hướng nội mà lại có thể phóng túng vậy!”

Tôi lắc đầu, giọng nói đó không phải của Triệu Hiểu Như!

“Tô Mộng, cậu đến nhà ăn trước đi, tớ đến thư viện một lát, gọi trước đồ ăn cho tớ luôn." Tôi vội vã chạy tới phía khác của sườn núi Tình Nhân, đây là con đường khi rời khỏi đó buộc phải đi ngang qua, tôi sẽ đợi ở đây.

Khoảng hai mươi phút sau, tôi nhìn thấy người con trai đó đi ra, tôi cũng đỡ căng thắng, không chết là tốt rồi.

Nhìn mà nhìn hắn ta bước đi loạng choạng, bộ dạng như bị yêu tinh hút đi tinh lực, hơn nữa trên mặt còn có nụ cười ngây dại đầy quỷ dị - chỉ có hai mươi phút thôi mà, không đến mức thoải mái thành ra như vậy chứ?

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Triệu Hiểu Như đi ra ngoài.

Tôi giả vờ như đang vội đi đến nhà ăn, chạy va phải người cậu ấy.

"Xin lỗi, xin lỗi nhé! Ủa, Triệu Hiểu Như, là cậu sao?" Tôi diễn hơi gượng gạo, nhưng mà cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Mắt Triệu Hiểu Như hoe đỏ, giọng nói cũng có chút khàn khàn, là do làm quá dữ dội sao?

"... không sao đâu." Cậu ấy nhìn thấy tôi, ánh mắt cũng có chút trốn tránh.

Giọng nói bây giờ của cậu ấy rất bình thường, hoàn toàn không phải là giọng nói khi nãy!

“Tiểu Như, cậu sao vậy? Cậu khóc à..." Tôi không sờn lòng, tiếp tục hỏi.

Cậu ấy có chút kinh ngạc nhìn tôi, lắc đầu nói: “Không, không sao đầu... tớ chỉ là, khụ, cổ họng không thoải mái, ngứa rát, ho rồi ứa nước mắt thôi mà."

Tôi gật đầu, đúng lúc Tô Mộng gọi điện đến, tôi lấy cớ này rồi đi luôn.

Biểu cảm của cậu ấy rất bình thường, không giống như bị ma ám.

Hơn nữa vùng trên hai lông mày cũng không có khí đen, chỉ có sắc mặt nhợt nhạt, mắt ửng đỏ, không giống chủ động đi bán thân, ngược lại giống bị người khác sỉ nhục vậy.

Tôi trở về nhà nói cho anh tôi chuyện này, anh tôi vừa nghe thấy tà sư đã căng thẳng.

“Này, trường phái của tà pháp đó, nghe nói được lưu truyền từ Tàng Địa, nhưng đã sắp bị diệt ở nơi đó rồi. Tà pháp của họ chia làm hai bộ phận, một là làm chuyện hoang dâm để hút dương khí, hai là cho quỷ Hán Địa ám lên người, khi ám lên nó sẽ không kiểm soát tinh thần mà chỉ khiến người này phục vụ cho bọn họ, không ngừng cống hiến cho bọn họ như tẩy não vậy!”

Anh tôi chà chà tay, lấy quyển sổ ghi chép ra tìm đến phần tài liệu mà bố tôi giữ lại.

“Vậy chúng ta làm thế nào đây, nếu như người của Tà phái đến báo thù, với khả năng của hai chúng ta... có lẽ ngay cả năng lực phản kháng cũng không có nữa.”

"Ông chồng quỷ đó của em đâu rồi? Xuất hiện hay chưa?"

Tôi lắc đầu: “Em không biết hắn ở đâu, dù sao đi nữa cũng không xuất hiện trước mặt em."

Anh tôi chặc lưỡi, không tình nguyện nói: “Xem ra chúng ta phải đến chợ Quỷ một chuyến rồi, phải mua chút đồ để phòng thân mới được, anh nhớ chợ Quỷ có cửa hàng độc quyền bán bùa chú."

Tôi im lặng hồi lâu, chợ Quỷ rốt cuộc có bao nhiêu cửa hàng độc quyền vậy chứ?

“Nhưng mà cũng đắt lắm, những người bán mấy thứ đó ép người cũng ghê gớm lắm... hay là chúng ta đi một chuyến?” Anh ấy hỏi ý kiến của tôi, tiền trong nhà đều do tôi giữ mà.

Tôi gật đầu, tôi cũng rất tò mò chợ Quỷ là nơi như thế nào.

Trước đây anh tôi đi cùng bố đến đó mấy lần, anh lái xe đưa tôi ra ngoài.

"..Chúng ta lái xe đi sao? Có thể đi tới Âm Sơn sao?"

“Đương nhiên không thể! Chỉ có thể đến lối vào của chợ Quỷ thôi!" Anh tôi lườm tôi một cái.

Lối vào của chợ Quỷ ở đất cực âm, anh tôi lái xe đưa tôi đến nghĩa trang cạnh đó, nghĩa trang bây giờ đã được tu sửa rất chỉnh trang, còn có đội quản lý chuyên biệt, không đáng sợ chút nào.

Anh tôi đi vòng tới phía sau nghĩa trang, nơi đó trồng một cây liễu lớn ở bên hồ nước.

Cây liễu vốn dĩ là một trong những cây ma, hồ nước lại là nước chết, ban ngày đến đây cũng sẽ cảm được từng trận gió lạnh mà nổi da gà.

Huống chi bây giờ anh tôi còn đến vào nửa đêm để... đốt tiền giấy!

“Đã trả phí qua đường rồi, ông thổ địa, mở cửa đi.." Anh tôi lẩm nhẩm mấy câu, tôi cảm nhận được từng trận gió âm, lạnh đến mức rụt vai lại.

Xung quanh không có thay đổi

gì lớn, nhưng cây liễu đã hơi khác thường rồi, anh tôi kéo tôi đi tới thân cây, tôi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt đã hoàn toàn khác!

Một con đường đá xanh, tấm biển đá cao cao, hai bên đều là những cửa hàng cổ kính, hàng được bày dưới đất, trên đường cũng có rất nhiều người đi đường đội khăn che đầu, mặc áo khoác.

Trên tấm biển ghi Đông Thị, đây có lẽ là một trong số những chợ Quỷ!

“Đây là khu vực đặc biệt dưới chân Âm Sơn, đi đường tránh lớn tiếng ồn ào, hơn nữa tốt nhất đừng mở miệng ra, mở miệng sẽ bị Âm Sơn hút đi dương khí.” Anh tôi viết chữ lên tay tôi nhắc nhở.

Tôi gật đầu, chẳng trách trên đường nhiều người như vậy, nhưng lại yên tĩnh vô cùng, trả giá cũng là dùng tay ra hiệu.

Anh tôi rút ra khẩu trang và kính râm đã chuẩn bị sẵn đưa cho tôi, hai chúng tôi ở trong một khu chợ tối tăm đeo khẩu trang, kính râm, so với những người bên cạnh che kín cả người, quả thực là phong cách độc đáo.

Lần đầu tiên đến, tôi ngắm nhìn khắp nơi, đồ gì cũng bán, tôi còn nhìn thấy một bóng đen ngồi bên đường, trước ngực còn đeo tấm bảng ghi:

"Bán thân, cầu kinh bí truyền Linh Bảo, có thể nhận người làm cha!"

Suýt chút nữa tôi đã bật cười.

Anh tôi dẫn tôi đến một cửa hàng treo đầy kính âm dương, kiếm Đào Mộc, vừa bước vào anh ấy đã đóng cửa tiệm lại, sau đó nói: “Ngột ngạt chết mất, đóng cửa lại là có thể nói chuyện rồi, Thanh Tiêu."

Tôi gật đầu, nhìn thấy chủ tiệm cười xấu xa rồi bước ra: “Đây không phải là thiếu gia Quan gia gần đây rất có tiếng hay sao? Sao lại có hứng đến ủng hộ tôi vậy chứ?”

“Bớt nói nhảm đi, cho hai bộ bùa chú tránh ma tránh tà."

Chủ cửa hàng nhanh chóng lấy ra hai tấm bùa, dùng giấy da bò cẩn thận gói lại, dùng sợi dây đỏ buộc lại rồi đưa cho chúng tôi: "Một bộ một trăm ngàn, hai bộ hai trăm ngàn.”

“Đờ mờ!” Anh tôi nhảy dựng lên: “Mấy tờ giấy rách ông cũng dám nói là hai trăm ngàn sao? Tiền âm phủ có đúng không?"

Chủ cửa hàng cười gian xảo, chà tay nói: “Tôi nghe nói Quan tiểu ca gần đây phát tài rồi, cho chúng tôi uống chút canh thịt thôi mà, bùa chú này của tôi có uy lực lớn nhất đấy.”

"Bớt nhảm nhí đi, uy lực lớn như thế nào phải xem người sử dụng nó! Lừa ai chứ! Hai bộ năm mươi ngàn, không bán thì tôi đến quán khác!" Anh tôi đứng lên chuẩn bị đi.

"Ấy ấy, hai bộ tám mươi ngàn thế nào?"

"Bốn mươi ngàn!” Anh tôi trả giá.

...Coi như cậu lợi hại."

Bốn mươi ngàn cũng rất đắt mà, tôi nhìn hai cuộn giấy da bò đó, nghĩ ở nơi đây tiền đến cũng nhanh, mà đốt tiền cũng nhanh.

Sau này tôi mới biết, ở dưới đây tiêu tiền cũng coi như là một cách để giải trừ nghiệp chướng, vậy nên rất khó nhìn thấy ở đây có tỷ phú.

Một cửa hàng đặt một khúc gỗ lớn đen sì sì, tôi khó hiểu nhìn vào trong đó xem - đây là bán cái gì nhỉ? Đặt gỗ ra làm gì? Ma không cần mua quan tài sao?

Anh tôi nhìn thấy tôi chứ nhìn chằm chằm đó, cười cười rồi đẩy tôi vào trong, nhưng anh ấy lại không vào.

Cửa tiệm lập tức đóng sập lại, phía sau ngọn đèn dầu màu vàng, một bà già lưng gù nhìn tôi cười: “Chào mừng quý khách... cô gái xinh đẹp.."

Tim đập thình thịch, tôi trộm nhìn xác nhận, bà ta có bóng.

Là người... tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Bà bán gì ở đây vậy?"

Bà già đó sững sờ, cười xấu xa: "Cô không biết đây bán gì sao?"

Tôi lắc đầu.

Bà ấy cười hì hì, nói: “Lần đầu đến sao, cô ngồi xuống đi, tôi đi lấy đồ cho cô xem...”

Tôi thấy bà ấy run rẩy bưng ra một chiếc khay từ tủ bán hàng, trên khay có rất nhiều khúc gỗ màu đen được đánh bóng, kiểu dáng thì đúng là khó mà miêu tả nổi.

“Nào, nhìn những khúc gỗ này đi, phải nhìn kỹ vào, xem chiều dài thô ráp của cái nào giống với cái đó của chồng nhà cô..."

Hả!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện