Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Kiêu ngạo hung hăng


trước sau

Tôi chưa từng gặp Thẩm Thanh Nhụy, nhưng nghe những lời cô ta nói cũng với những cử chỉ đó, quả thực là muốn đẩy tôi vào chỗ khó.

"Muốn trách thì trách nhà họ Hầu các cậu, bỏ năm triệu để mời một đứa Khôn Đạo gà mờ lấy danh nhà họ Thẩm tới, vậy thì tôi với tư cách là gia chủ sau này của nhà họ Thẩm, nếu như giá cả rẻ hơn đứa gà mờ này, vậy thì thể diện nhà họ Thẩm chúng tôi còn đâu nữa chứ?” Lời nói của Thẩm Thanh Nguy hùng hổ dọa người.

Sắc mặt Hầu Thiếu Văn rất khó coi, hắn trầm giọng nói: "Thẩm tiểu thư, dự án do tôi quản lý này gặp phải rắc rối lớn, bây giờ tiền vốn cũng bị cắt rồi, không có năm triệu tiền mặt, giá cả có thể thương lượng lại không?"

"Không thể." Thẩm Thanh Nhụy không chút nể tình mà từ chối: "Dự án của Hầu thiếu gia cậu bị gì tôi cũng mặc kệ, chỉ là danh tiếng của nhà họ Thẩm và Thẩm Thanh Nhụy tôi tuyệt đối không được ảnh hưởng, nhưng nếu mà tôi đã ra tay, tuyệt đối sẽ không để lại hậu hoạn sau này, những người trong nghề này đều biết... hay là, cậu lại lại tới tìm đứa Khôn Đạo gà mờ đó tới giúp cậu giải quyết? Hừ...”

Ngữ khí của cô ta rất hống hách, kiểu kiêu ngạo cho mình là nhất, không xem ai ra gì, nhìn người bằng nửa con mắt, thật mà muốn hắt ly cafe trong tay lên mặt cô ta!

Tôi chọc giận vào ai chứ!

Lần trước Hậu Chi Ngọc tự ra giá năm triệu, cô ấy cũng mời đại sư khác rồi, đại sư đó vừa nhìn thấy chiếc la ban trên tay tôi, liền xem tôi là Khôn Đạo của nhà họ Thẩm, sau đó đã giận dữ bỏ đi.

Sau đó tôi và anh kiếm được năm triệu, làm cho người cùng ngành lập tức xem tôi và anh tôi như đối tượng để ngưỡng mộ nhưng cũng căm ghét và đố kỵ.

Hầu Thiếu Văn vô cùng do dự, hắn giống như thực sự gặp phải chuyển rắc rối, nếu như mọi khi, có lẽ năm triệu này cũng không phải là khó khăn gì với hắn.

Thẩm Thanh Nhụy tiếp tục nói: “Không phải tôi tự khen, mức độ nguy hiểm của việc này, có lẽ không có mấy người có thể giải quyết triệt để được, tôi tin là Hầu thiếu gia cũng đã mời một vài đại sư xem qua rồi, không ai dám nhận làm đúng không? Vậy nên mới tìm tới tôi... cũng không cần nhắc đến cái Khôn Đạo nửa mùa đó nữa, nếu cô ta dám làm bậy bạ, không chừng sẽ mất luôn cái mạng đó."

Câu nói này nhắm trúng điểm yếu của Hầu Thiếu Văn, hắn cắn răng do dự.

Mỗi một câu nói của Thẩm Thanh Nhụy đều nhắm vào tôi, làm tôi rất khó chịu, người phụ nữ này vênh váo phách lối thì cũng thôi đi, sao câu nào cũng cứ lôi tôi vào chứ?

Điều khiến tôi tức giận hơn là, Phong Ly Ngân lại có thể nhớ số điện thoại của kiểu phụ nữ như cô ta!

Lẽ... lẽ nào Phong Ly Ngân thích kiểu phụ nữ bá đạo hống hách này sao?

Tôi ngẫm nghĩ lại, hắn quả thực luôn chế bai tôi yếu đuối, hắn hơi điên cuồng một chút là tôi đã không nhịn được rồi khóc.

Có lẽ kiểu phụ nữ mạnh mẽ này mới có thể làm cho đàn ông có cảm giác muốn chinh phục, hơn nữa đứng bên cạnh cũng rất có thể diện.

Tô Mộng có lẽ đã hiểu được nguyên nhân câu chuyện, bèn nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, Thanh Tiêu, mặc dù cô ta cao hơn cậu, chân dài hơn cậu, trưởng thành hơn cậu, có tiền hơn cậu... nhưng ngực không to bằng cậu! Bạn trai của cậu thích bộ ngực của cậu như vậy, cô ta không thắng được cậu đâu!

Nói xong câu đấy, đến ngay bản thân cậu ấy cũng không tin, khẽ giọng bổ sung thêm một câu: “Có điều đàn ông đều lăng nhăng.”

Tôi thấy Hầu Thiếu Văn cắn răng do dự một hồi, trông có vẻ là thỏa hiệp rồi.

Hắn vừa định nói thì không biết sợi dây nào trong đầu bị đứt nữa, tôi đột nhiên mở miệng cắt ngang: “Hầu thiếu gia, trùng hợp ghê!”

Vậy nên, đố kỵ chính là ma quỷ.

Tôi khi đó, quả thực là... có chút đố kỵ.

Hầu Thiếu Văn ngước đầu lên nhìn thấy tôi, trong ánh mắt khó che giấu đi sự kinh ngạc, tôi lại đó ngồi bên cạnh hẳn, cười khách sáo nói: “Lần trước cảm ơn chị của anh đã ủng hộ việc kinh doanh của gia đình chúng tôi, vậy nên có gì cần đến, hoang nghênh anh đến tìm chúng tôi."

Hầu Thiếu Văn vẫn giữ phong độ của một kẻ trăng hoa, cười miễn cưỡng: “Tôi không có tiền như chị ấy, e rằng không thể mời được hai người."

“Nhà họ Hầu là khách hàng lớn của chúng tôi, cũng là bạn bè cũ, không nói đến tiền, có điều đồ chỗ anh tôi cũng cần thu phí, còn về tôi, anh

cứ xem thế nào rồi đưa là được rồi, gửi chút lì xì vào weixin là được rồi.” Tôi vừa nói vừa nhìn Thẩm Thanh Nhụy ngồi phía đối diện.

Người phụ nữ này khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, hàng lông mày lá liễu cao ráo, đôi mắt thông minh lanh lợi, trang điểm tỉ mỉ cầu kì.

Trên tại đeo hai chiếc khuyên tai đá kim cương, trước ngực, ngón tay, cánh tay đều lấp lánh trang sức kim cương, hai tay khoanh trước ngực ngồi trên ghế sofa, chỉ nổi bật lên mấy chữ: Tôi có nhiều tiền!

So sánh với cô ta, bộ đồ thể thao cùng với đôi giày của tôi, quả thực... đau lòng đến mức bản thân không còn dám nhìn nữa.

Thẩm Thanh Nhụy nheo mắt, nhếch môi cười lạnh lùng: “Người nhà họ Quan? Nhà họ Quan nhà các cô còn chưa nhận được dạy bảo ư? Bố cô còn đang nằm trên giường bệnh kìa, đúng là loại gà mờ..."

Nghe thấy cô ta chế nhạo bố tôi như vậy, tôi lập tức tức giận đùng đùng, đứng lên hùng hổ nói: “Nhà họ Quan làm gì cô mà mở miệng đã mắng bố mẹ tôi?"

“Bố mẹ?” Cô ta cười lạnh lùng: “Có bố sinh ra, không mẹ dưỡng dục, câu nói này là đang nói cô đấy nhỉ? Mẹ cô năm đó chạy trốn khỏi nhà họ Thẩm, bây giờ còn dám dùng danh tiếng nhà họ Thẩm để kiếm tiền sao? Mặt dày thật đấy, không khổ là đời sau của thế gia âm thương."

Tôi vô cùng tức giận, đang định chửi lại, Tô Mộng đứng phía sau cô ta đã “trượt tay" rồi!

Ly cafe đắt tiền hắt lên cả đầu và mặt Thẩm Thanh Nhụy, đầu tóc quần áo đều bị ướt cả!

"Xin lỗi, xin lỗi nhé!" Nước mắt Tô Mộng lập tức tuôn trào: “Tôi tôi tôi, tôi chỉ là tò mò mọi người đang nói gì, chỉ muốn nghe trộm chút thôi, không ngờ rằng lại trượt tay rồi... Xin lỗi nhé, tôi lau giúp cô!"

Kỹ năng diễn xuất này... tốt hơn mình nhiều rồi, mười điểm.

Thẩm Thanh Nhụy lại mắng Tô Mộng một trận, mắng đến mức Tô Mộng cúi đầu xuống rồi khóc lớn lên: “Tôi, xin lỗi, xin lỗi mà, tôi chỉ là sinh viên... sau này tôi sẽ không dám đến mấy nơi đắt tiền như vậy nữa, cho tôi nợ nhé được không?"

Giọng nói của cậu ấy làm cho mọi người đều chú ý tới, Thẩm Thanh Nhụy vô cùng để ý tới thể diện, chỉ đành phải tức giận đùng đùng mắng thêm một câu, rồi nhanh chóng đi mất.

Cô ta vừa đi, một giây sau Tô Mộng đã lau đi nước mắt, tôi không nhịn được cười lên, nháy mắt với cậu ấy, Tô Mộng quay trở lại uống xong ly cafe đắt tiền đó, sau đó lặng lẽ đi mất.

"Hầu thiếu gia, nhà anh xảy ra chuyện gì mà phải tìm tới nhà họ Thẩm? Nói tôi nghe xem nào, biết đâu anh em tôi giúp được gì thì sao.” Tôi quay lại chủ đề chính.

Khi nãy mỗi một câu nói của Thẩm Thanh Nhụy đều chà đạp tôi, tôi rất tức giận, nhất định phải vả mặt cô ta mới được!

Hầu Thiếu Văn trựng bộ mặt mệt mỏi như bước vào đường cùng không còn chút hy vọng gì để kể lại chuyện này với tôi.

Ông nội của hắn có vẻ như sắp không chống cự được nữa rồi, trước kia mời pháp sư làm phép, lại ổn hơn được khoảng thời gian, nhưng bây giờ đã hôn mê sâu rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.

Nhưng trong nhà hắn tranh quyền nhau rất ghê gớm, hắn mặc dù là cháu đích tôn, lại bởi vì tuổi trẻ gặp phải khó khăn, ngay cả những người cũ trong tập đoàn cũng không phục hắn.

Hơn nữa dự án mà hắn đang làm cũng không ngừng gặp phải rắc rối, làm hắn dồn vào thế bị động, bây giờ cả dự án đều bị dừng lại, tiền vốn cũng không còn, nếu như hắn về nhà nhờ giúp đỡ, không chỉ không được ai giúp, mà còn có thể bị mọi người lấy lý do hắn vô dụng mà đuổi khỏi hội đồng quản trị, vậy nên hắn nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa.

“Dự án của anh rốt cuộc có khó khăn gì?" Tôi hỏi.

Mặt hắn lộ vẻ sợ hãi: “Kỳ đầu tiên của dự án không sao, bán được cũng ổn, bắt đầu từ kỳ thứ hai thì đào được một hang động lớn ở công trường.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện