Làm công trình đào được đồ ở dưới lòng đất đã không còn là chuyện mới mẻ gì, bố tôi cũng đã từng lấy được một số món đồ đào từ dưới đất.
Nhưng mà kỳ thứ hai của dự án này lại đào ra được một chiếc quan tài màu đen.
Khi đầu thì báo cáo lên bộ phận có liên quan ở địa phương, đợi có người đến nhận lại, kết quả rất lâu sau cũng không ai đến, không thể bởi vì cái này mà bỏ lỡ tiến độ công trình được, vậy nên sau khi làm những hồ sơ hành chính có liên quan xong, họ chuẩn bị chuyển quan tài đó tới nghĩa trang chôn.
Nghĩa trang bây giờ chỉ nhận hũ tro cốt, những người phụ trách công trình có liên quan liền nói mở quan tài ra rồi lấy xương cốt trong đó đem đi thiêu, cũng mua một ít tiền giấy để cúng.
Khi mở quan tài ra lại thấy đó chỉ là một quan tài rỗng! Thế mà lại làm tiêu tốn thời gian sức lực lâu như vậy, thế nên họ đã vứt nó đi, tiếp tục khởi công.
Không lâu sau thì cái nơi phát hiện quan tài lại đào được một cái hang động lớn...
"Người của bộ phận công trình nói, trong hang động có rất nhiều dụng cụ tra tấn cổ đại." Hầu Thiếu Văn vò đầu bứt tai: “Đào ra mấy thứ đồ này là vô cùng đen đủi, nếu như để đồn ra ngoài, dự án này của tôi sẽ không bán được giá tốt nữa, tôi nói với người phụ trách công trình cứ lấp nó lại trước đi, đợi tôi tìm pháp sư xem thế nào, kết quả tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện rồi."
Nghe đến đây, trong lòng tôi có chút sợ hãi.
Phong Ly Ngân từng nói, tôi không có thiên phú để học đạo thuật đạo pháp, hơn nữa đã qua tuổi để học cái đó, học xem phong thủy là được rồi.
Anh tôi mặc dù học đạo thuật, những chỉ mới học kiểu nửa vời, tôi thấy anh ấy cứ chơi game cả ngày rồi làm gian thương, chưa từng thấy anh ấy chuyên tâm học đạo thuật.
Những nơi tà môn thế này cần phải có người chuyên nghiệp đến xử lý, tôi với anh trai hợp lực lại... không biết có được không.
"Thế này đi, Hầu thiếu gia, tôi gọi anh tôi đến xem, nếu như có đồ âm, anh tôi cũng biết giải quyết hơn."
"Được, nếu như hai người xử lý được chuyện này, tôi sẽ trả công một triệu." Hắn cười cay đẳng: “Đừng chế ít, bây giờ tôi thực sự không còn tiền nữa rồi.”
Hừm, thiếu gia nhà giàu cũng có lúc đau đầu vì tiền sao.
Tôi về nhà nói với anh tôi chuyện này, anh tôi tặc lưỡi nói: “Loại như vậy anh không dám nhận đâu, dụng cụ tra tấn à, cho dù xử lý được thì bán cho ai đây? Không ai mua cả..."
"Hầu thiếu nói có tiền phí một triệu."
"...Vậy thì tới xem thế nào." Anh tôi lập tức đổi chủ đề: “Anh phát hiện nghiệp chướng nhà họ Hầu rất nặng, chắc chắn làm rất nhiều chuyện không có tính người.”
Buổi tối khi Phong Ly Ngân nằm cạnh tôi, tôi nói với hắn ngày mai tôi đi với anh tôi làm chút chuyện, hắn không hỏi gì nhiều.
Tôi muốn hỏi hắn Thẩm Thanh Nhụy là người như thế nào, nhưng nghĩ rằng lúc này hắn sẽ không trả lời, không chừng sẽ còn tức giận với tôi.
Nhà họ Thẩm dưới sự gợi ý của hắn đã tổ chức pháp trận phong tà, chứng minh là hắn rất thân thiết với nhà họ Thẩm, nếu không sẽ không giao chuyện quan trọng như vậy cho nhà họ Thẩm.
Ngày hôm sau tôi đã thu dọn xong xuôi, khi đeo lên chiếc túi nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài, Phong Ly Ngân đột nhiên giữ tôi lại trong phòng.
"Sao... sao vậy?" Tôi cẩn thận phân tích ánh mắt đó.
Hắn nheo mắt lại, nói một câu không đầu không đuôi: “...Tối qua vẫn chưa làm.”
“Làm cái gì?" Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hắn nhíu mày, ngón tay ấn xuống huyệt đạo trên vai tôi, vai đau điếng, tôi ngã xuống giường.
Đến khi hắn cởi áo phông và đồ lót ra, tôi mới hiểu ra hắn muốn làm gì, con người này, có cần phải cố chấp như vậy không?
Hắn vẫn vừa cắn mút, vừa vẽ lên đó những đường ngoằn ngoèo.
Anh tôi đã khởi động xe một lúc lâu, nhìn thấy tôi đỏ bừng mặt ngồi trên ghế phụ xe, bất lực nói: “Không phải chứ? Cậu ta mới ngủ dậy còn đòi ăn nữa sao?"
Đòi ăn cái quỷ!
Dự án địa sản của Hầu Thiếu Văn ở một khu thành phố mới,