Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Hình sai có sừng


trước sau

Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe cảnh sát, hơn nữa người lái xe còn từng là đặc chủng binh, xe chạy điên cuồng làm tôi sợ đến mức không dám mở mắt, anh tôi thắt dây an toàn lại cho tôi để tôi ngồi cố định ở ghế sau.

Tốc độ xe vượt quá 160km/h, tôi cảm giác đầu xe như muốn bay lên rồi, khi ngang qua một trạm kiểm tra tốc độ thì bay lên cao mấy mét, sau nó lại hạ mạnh xuống dưới đất.

Anh tôi không nhịn được nói: “Lão Lô, có thể chạy xe chắc vào được không? Em tôi..."

"Chịu khó một chút đi, đuổi theo người mà, sao lo được nhiều như vậy chứ, nếu như say xe thì phía sau có túi đó.” Giọng nói của cảnh sát Lô từ phía trước truyền đến.

Ngồi ở ghế lái phụ là một nữ cảnh sát, cô ấy quay người lại nói: “Đội trưởng Lô như vậy là đã quan tâm mọi người rồi đấy, nếu như không có hai người, anh ấy còn chạy 180km/h cơ."

Tôi không dám mở miệng nói chuyện vì sợ nôn ra ngoài! Người ta đang thực thi nhiệm vụ, cho dù mình đau đầu rồi nôn ra đây cũng không thể làm lỡ nhiệm vụ của người khác, hơn nữa là bọn tôi đòi đi theo đấy chứ.

Kẻ tình nghi đó chính là chồng của người phụ nữ trung niên đó, dựa theo camera thấy hắn ta đi lên một chiếc taxi, sau đó ở chỗ nghỉ ngơi của đường cao tốc, một mình đi tới khu rừng tối tăm đó, lúc này lực lượng cảnh sát đi vây quanh, khi chúng tôi đến nơi đã bắt đầu lục soát rồi.

Truy tìm người ở vùng rừng núi hoang vu này rất khó, anh tôi dùng phương pháp tìm âm vật của nhà họ Quan để truy tìm, trốn một bên để lặng lẽ truy tìm, sợi hương màu đỏ đặc chế đó mọc lên trên đất, nhìn vào phương hướng của khói để phán đoán, nếu như có gió âm, hoặc có âm hồn đang bay lơ lửng, làn khói sẽ rung động khác thường.

Ba làn khói đi theo hướng gió thổi, chứng mình chỗ đó có âm khí nặng, anh tôi ra hiệu với tôi, hai chúng tôi vội vã đuổi theo kịp trước khi cảnh sát bắt được tội phạm tình nghi để bắt con ma đó.

Xung quanh đều là cảnh sát đang truy lùng, kiểu “mê tín dị đoan” như hai chúng tôi thì buộc phải lặng lẽ, sau khi đi được một đoạn, mấy ngọn cây vọng đến âm thanh nghiến răng, chúng tôi vừa lại gần, liền có một bóng đen bay ra.

Tôi cầm lấy tầm bùa đuổi ma đuổi theo, cảnh sát Lô thình lình xông ra, bay đến đá bay bóng đen đó xa tận mấy mét, sau đó chạy lên khống chế bóng đen đó.

Bóng đen vùng vẫy kịch liệt, cảnh sát Lô lại vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn, bẻ gãy luôn một tay của người đó, rồi đánh mấy cú, bóng đen đó co giật mấy phát, hét lên đau đớn.

Tôi với anh tôi sợ đến mức co rúm lại một chỗ, cảnh sát Lô ra tay thật tàn bạo, chúng tôi sợ bị ngộ thương.

Tiếng hét của bóng đen đó rõ ràng không phải là của người bình thường, mà là tiếng hét hoảng sợ.

Quả nhiên ma cũng sợ kẻ ác... cảnh sát Lô ra tay tàn ác quá.

Tôi ở cách đó rất gần, đến khi đồng nghiệp của cảnh sát Lô đuổi đến, lặng lẽ đi lên trên dán tấm bùa đuổi ma lên trên đầu bóng đen đó, ảnh sát Lô không vui nhìn tôi, đang định nói gì tôi thì nhìn thấy làn khói màu đen bốc lên từ tấm bùa chú đó.

Trên trán bóng đen đó xuất hiện mấy cái sừng nhỏ, quỷ gì vậy nè? Sao lại còn có sừng nữa?

"Anh, anh, con ma đó cứ ở trong không muốn ra ngoài!" Tôi nhìn thấy bóng đen đó còn nhe miệng cười, tôi sợ quá nên cầu cứu anh tôi.

Anh tôi dứt khoát lấy ra mấy tấm bùa đuổi ma, dán lên mặt người đó, còn đọc nhẩm trong miệng: “Thấy chúng tôi còn trẻ đạo hành không thâm sâu rồi bắt nạt sao? Tao đây có rất nhiều bùa chú, tao dán chết mày! Xem mày có ra hay không!”

“Hai người đủ rồi!" Cảnh sát Lô không nhìn thấy những cái sừng trên trán người đó, chỉ nhìn thấy những nơi bùa chú dán lên có khói đen bay ra.

"Lão Lô, đã nói người này có vấn đề rồi!” Anh tôi tức giận nói: “Không nhìn thấy có khói bay ra đấy sao?"

"Tôi nói hai người đừng làm hắn bị thương!" Cảnh sát Lô hét lên: “Nếu như làm kẻ tình nghi bị cháy, tôi còn phải viết kiểm điểm đấy!”

Tôi nhìn kẻ tình nghi đó bị bẻ tay, máu mũi đầy

mặt, trong lòng âm thầm xem thường cảnh sát Lô... ra tay nặng như vậy còn dám nói hai chúng tôi sao?

Tôi kêu hai quỷ sai mặc áo bào ra, bọn họ vừa xuất hiện thì bốc lên làn khói màu xanh, nhưng bị sợ hãi nên chạy đi rất xa: “Tiểu nương nương, sát khí trên người tên cảnh sát này quá nặng, chúng tôi không dám lại gần!"

"Vậy các ngươi mau bắt con ma đó đi." Tôi vội vàng nói, con ma đó ám lên người không dám ra ngoài, chúng tôi có thể làm gì chứ? Đợi đến khi bị bắt đến cục cảnh sát sao, chúng tôi không có bản lĩnh đến đó bắt đâu."

Tiểu quỷ sai ra sức lắc đầu: “Nó không phải là lệ quỷ! Nó là quỷ sai phạm lỗi sai rồi trốn luật trừng phạt, còn là tiền bối của chúng tôi nữa, bọn tôi không có bản lĩnh kéo nó đi.”

Tôi nghĩ đến tấm hình Hắc Bạch Vô Thường khắc trong quan tài đó, vội vàng nói: "Thất gia Bát gia của các người đâu?"

"Thất gia Bát gia đều rất bận, chúng tôi không biết họ ở đâu.."

Hừm, hình như tôi cũng không có năng lực để kêu Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, tôi với anh vô cùng lo lắng, tên nghi phạm cứ nhoẻn miệng cười tàn ác, giống như đang chế nhạo chúng tôi vô dụng.

Lúc này rất nhiều cảnh sát đã tới đây, cảnh sát Lô xách tên nghi phạm lên đưa cho đồng nghiệp công lại.

Tôi vô cùng lo lắng, trơ mắt nhìn con ma trốn trong người đó mà lại không có cách nào để đuổi nó đi, đây là chuyện vô cùng đáng xấu hổ, truyền ra ngoài sẽ không biết có bao nhiêu người cùng nghề sẽ chế nhạo gia đình chúng tôi?

Tôi rút điện thoại ra chuẩn bị gọi về nhà, hy vọng Phong Ly Ngân có thể nghe điện thoại, còn có lòng tốt nhận máy.

Vào lúc tôi đang không ngừng nghĩ đến Phong Ly Ngân, tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đứng ở nơi không xa đó... chính là người đàn ông mà trong lòng tôi thầm nghĩ đến.

Hắn tránh đám cảnh sát đó rồi đi đến phía tôi, xung quanh không ai có thể nhìn thấy hắn.

Ánh mắt hờ hững đó chỉ chú ý đến tôi, giống như xung quanh có chuyện gì đều không liên quan đến hắn.

Khi đi ngang qua tên tình nghi đó, hắn giơ tay ra, vuốt trắng xuyên qua người tên đó, tên quỷ có sừng màu xanh bị đẩy ra ngoài, vuốt trắng giữ chặt hắn ta trong tay.

Con quỷ đó đầu to bụng to, chân tay lại nhỏ dài, run rẩy ôm lấy đầu, nó vừa ra ngoài, kẻ tình nghi đó đột nhiên quy hai đầu gối xuống, ngất xỉu.

Phong Ly Ngân đi đến trước mặt tôi, nhíu mày nói: “Ngươi không biết khả năng của mình đến đâu sao mà dám đối phó với tà linh lệ quỷ?”

Tôi không dám nói mình phô trương thanh thế muốn vả mặt Thẩm Thanh Nhụy, chỉ cần nghĩ đến Thẩm Thanh Nhụy và hắn thân thiết với nhau, trong lòng tôi đã thấy khó chịu, cảm giác này chính là ghen tuông.

"...Sao anh lại tới đây, tôi không muốn làm phiền anh."

"Trong lòng cô gọi tôi, tôi có thể nghe thấy.. những lúc bận rộn không thể lập tức đến, những lúc có thời gian thì sẽ đến nhanh hơn."

Ngữ khí nhẹ nhàng như không hề tức giận, thái độ hắn đối với tôi bây giờ khoan dung như vậy, ngược lại làm cho tôi có chút bất an.

Hôm đó anh tôi nói với hắn: “Tôi biết chuyện... rồi, cậu đối tốt với em gái tôi chút đi."

Tôi không nghe thấy trọng điểm, anh tôi rốt cuộc đã biết được chuyện gì? Chuyện này có liên quan gì tới tôi, tại sao hắn lại phải đối xử tốt với tôi?

“Sau này nếu như gặp phải hồn ma mà quỷ sai cũng không bắt được, thì gọi Hắc Bạch Vô Thường đi, đọc thêm tên của bọn họ phía sau tên Bảo Cao là được rồi." Phong Ly Ngân nhắc nhở tôi.

"..Như vậy có được không? Tôi chỉ là một người bình thường, bọn họ là thần linh của âm phủ mà.” Tôi có chút chột dạ.

Phong Ly Ngân cười hờ hững: “Ngươi là vợ của người cõi âm, còn tưởng mình là người bình thường sao?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện