"Thật sự không có sao?” Khi nãy tôi cảm nhận được có cái gì đó lướt qua tay tôi, hơn nữa la bàn sẽ không sai được.
Gương mặc u ám của quỷ sai lộ ra vẻ hoảng sợ: "Tiểu nương nương, người có thể nhìn thấy chúng tôi, là người có thể nhìn thấy ma quỷ... nhưng mà, nơi này chỉ to nhiêu đây... không cần phải bắt hồn ma đâu nhỉ."
Tôi quay đầu nhìn anh tôi, anh tôi đang cúi đầu nghiên cứu đống dụng cụ đó, hơn nữa còn ghi chép lại vào quyển vở nhỏ, dường như không cảm nhận được có gì dị thường.
“Làm phiền mọi người mất công chạy đến đây rồi, trở về trước đi." Tôi ái ngại cười trừ.
Hai quỷ sai đó cười ngây ngô với tôi, rồi biến mất luôn.
Anh tôi ghi chép xong, ra dấu bảo tôi lên trên nói chuyện.
Chúng tôi dùng tấm gỗ che cửa hang động lại, sau đó dán bùa trấn hồn lên, anh tôi làm một nhắm đất cắm lên ba que hương màu đỏ.
Khói hương bay thẳng lên, đợi rất lâu cũng không có lay động bất thường nào.
"Thế nào rồi? Hai người có nhìn thấy gì không?"Lão Lưu căng thẳng hỏi.
Anh tôi mở quyển vở ra: “Bên trong có nồi dầu, cọc gỗ, đá mài, khâu sắt... mấy người trước đó đã chết thế nào? Chúng ta đối chiếu xem, cũng để phòng ngừa trước."
Lão Lưu bị ngữ khí nhẹ nhàng đó của anh tôi làm sợ đến sắp ngất, chết hai người, bị thương một người, ông ấy làm gì còn có tâm tình để đối chiếu chứ?
Tôi nhìn vào quyển vở đó, anh tôi còn vẽ hoa quả lên đó, tôi bất lực hỏi: “Anh đói rồi sao?"
Anh tôi trừng mắt với tôi, khẽ giọng nói: “Đây là dụng cụ tra tấn!"
"Dụng cụ gì mà như này chứ?" Tôi không tin lời anh ấy.
"Lên điện thoại tra nỗi đau khổ của lê (*) đi.” Anh ấy khinh bỉ nhìn tôi.
Tôi thấy anh ấy kéo lão Lưu lại một bên nói thì thầm thì rút điện thoại ra tra xem.
Cái này không giống như là dụng cụ tra tấn, hơn nữa trình độ vẽ của anh tôi rất tệ, vẽ giống như hình quả lê số tám, cũng chỉ có anh ấy biết đây là trò gì.
Nhìn thấy hình ảnh và giải thích hiện lên trên điện thoại, tôi trợn trừng mắt... không ngờ rằng còn có cái thứ này.
Từ khi tôi bắt đầu tiếp xúc với nghề này, thế giới quan ngày ngày đều sụp đổ, đúng là mở mang đầu óc mà.
Tôi lướt mấy trang mạng, còn đọc được một câu hỏi: “Bạn trai tôi nhét cái dụng cụ đó vào XX của tôi, liệu có bị bệnh gì không?"
Phía dưới không ngờ cũng có bác sĩ trả lời: "Phải xem sức chịu đựng của cô nữa, có cảm giác đau hay là không thoải mái, nếu như không thoải mái thì mau chóng đi khám đi."
Tôi trợn trừng mắt, những dụng cụ trong đó nhìn giống như một xưởng cực hình cỡ nhỏ, có khả năng là nơi trước đây dùng để đánh đập tra hỏi, khi nãy còn có da người hong khô treo ở đó.
Nhưng ma ở bên trong đi đâu rồi chứ?
“Quan tài đó mọi người vứt ở đâu rồi? Bị ngu hay sao, đồ như vậy mà còn dám đụng vào lung tung!" Anh tôi mắng lão Lưu, sau đó quay người nói với tôi: “Thanh Tiêu, đi thôi, chúng ta đi tìm quan tài đen đó."
Thông thường những công trình kiến trúc quy mô lớn đều sẽ để lại một nơi để đặt rác của vật dụng kiến trúc, sau đó sẽ thu dọn định kỳ, quan tài đó đã bị vứt ở đống rác đó.
Nhìn đống rác như ngọn núi nhỏ đó, anh tôi nói tôi đứng ở chỗ cũ không được đi lung tung: "Em đừng đi lung tung, cẩn thận đừng để bị thương, coi chừng Phong Ly Ngân nổi khùng lên đấy."
Tôi gật đầu, thấy anh ấy trèo lên trên tìm, đến tận khi trời tối, anh tôi mới thở hồng hộc lôi quan tài đó ra.
Quan tài đó không có quỷ khí, ngược lại còn có hơi thở rất nặng, anh tôi mở đèn pin ra soi, chửi đổng lên: “Mấy người đó gặp chuyện cũng là đáng đời, không nhìn thấy có khắc kinh Diệt Tội sao?"
Tôi cúi xuống nói: “Được rồi, bây giờ có mấy người còn tin chuyện về âm dương quỷ thần chứ, phần lớn đã không còn tin nữa, hơn nữa người bình thường cũng đâu có hiểu kinh văn đâu... có điều kinh văn này sao lại khắc ở dưới đáy quan tài chứ?"
"Có lẽ là để trấn quỷ, phía dưới quan tài này là để phong ấn lại hang động đó." Anh tôi kêu tôi đẩy nắp quan tài đó ra, dùng đèn pin chiếu vào, tôi nhìn thấy trong nắp quan tài khắc