Cửa tiệm đã đóng, tôi không thể chạy ra đường, ông cũng đã chặn cửa sau lại.
“Bố, bố! Bố bình tĩnh lại đi!” Tôi nói năng lộn xộn, tìm kiếm vài thứ trừ tà trong tiệm.
Tôi bốc mấy đồng tiền Ngũ Đế trong khay vứt qua, tiền rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng, trong nháy mắt, tôi thấy ánh mắt của bố thay đổi.
“Thanh Tiêu, chạy mau!” Tôi nghe thấy giọng bố đầy đau khổ.
Tôi muốn trốn, nhưng người trước mặt là bố tôi, nếu có thể, tôi muốn cứu ông... nhưng mà tôi không biết thuật pháp! Tới bây giờ chưa ai dạy tôi cách trừ tà cả.
Quầy hàng bị tôi lục tung cả lên, đồ trong tiệm đồ cổ thường đồ giả là nhiều... trên đời này làm gì có nhiều đồ thật như thế cơ chứ?
Tôi không phân biệt được thật giả, cái gì cũng vứt sang, bố tôi đột nhiên bật cười quái dị.
"Thanh Tiêu... Ngoan nào... Đến đây, để ta thương ngươi nào..." Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên, bàn tay to chồm qua quầy hàng bắt lấy tôi.
Tôi sợ tới mức đưa tay lên đỡ, chiếc nhẫn huyết ngọc trên tay phải đột nhiên bừng sáng, trước mắt tôi đỏ lè màu máu.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi tôi nhìn lại bố mình thì thấy ông đã nằm lăn ra đất!
"Bố!" Tôi hớt hải chạy sang ôm bố dậy, lưng áo ông rách tươm như bị một lực nào đó xé toạc.
"Khì khì khì... Linh thai đã thành... Khì khì khì, hån hành động nhanh thật... Thanh Tiêu.. Ngươi là vợ ta. Tại sao ngươi lại sinh con cho hắn."
Quỷ mặt đỏ cười dữ tợn trên lưng bố tôi, dường như muốn phá xác mà ra nhưng lại bị cái gì đó kéo lại.
Tay tôi run lên, ngoài cửa tiệm vang lên tiếng cười của người đi đường.
Cách một cánh cửa, bên ngoài là thanh xuân tươi đẹp.
Còn bên cạnh tôi là cảnh tượng tối tăm đáng sợ.
"Quan Thanh Tiêu... Quan Thanh Tiêu.." Mặt quỷ không ngừng khàn giọng gọi tên tôi.
“Câm miệng!” Tôi không nhịn được rống lên, chiếc nhẫn trên tay hiện lên một tia sáng đỏ.
"Khì khì khì..” Tiếng cười của hắn từ từ giảm xuống, từ từ biến mất dưới sự áp bức của ánh sáng đỏ.
Mặt quỷ trên lưng bố tôi biến mất lần nữa.
Chẳng phải cái tên quỷ xấu kia nói tôi là thê tử đám cưới ma của hắn sao? Tôi cũng cho là như vậy, nhưng tại sao quỷ mặt đỏ còn nói tôi là vợ hắn?
Tôi nhìn chiếc nhẫn ngọc mảnh mai trên tay, nó có kiểu dáng phục cổ.
Chiếc nhẫn nguyên bản màu đỏ sậm như máu lúc này trở nên sáng ngời ấm áp, tia máu bên trong ngưng tụ thành một đồ án cổ xưa.
Hoa văn long đầu quyển vân(1), thân như giọt mưa, bốn vuốt giơ lên, thân hình hoạt bát dẻo dai, mơ hồ có dáng bay lên.
Anh tôi cầm kính lúp chuyên dùng cho đồ cổ soi kỹ càng chiếc nhẫn.
“Đây là Xích Ly." Anh tôi nói.
“Cái gì?”
“Là thư long(2), con trai của rồng là Ly Long, Xích Ly là thư long." Anh tôi giải thích một câu: “Ông chồng quỷ đó cho em thứ này chắc chắn là có nguyên nhân... Là cái này đuổi tên mặt quỷ kia đi sao?"
Tôi gật đầu hỏi: “Rốt cuộc anh và bố đã gặp chuyện gì?"
Anh tôi trầm mặc lắc đầu: “Bố không cho anh nói, ông không muốn cho em biết chuyện này."
Rồi anh miễn cưỡng cười: “Thanh Tiêu, em đồng ý mang linh thai cho tên ông chồng quỷ kia sao? Xem ra cuộc sống của hai người cũng hòa thuận ghê.."
Hòa thuận?
Cái từ này thật buồn cười.
Lúc không biết mục đích của hắn, mỗi ngày bị hắn gây sức ép đến ngất xỉu, biết rồi, trầm mặc giống như đó chỉ là một giao dịch, hắn dường như chạm vào tôi thêm chút nữa cũng không chịu.
Đương nhiên, hắn không chạm vào càng tốt.
Chỗ bị hắn hành hạ đã đau đến tê dại, mỗi một bước đi đều là đang chịu đựng đau đớn khôn kể.
Bây giờ, bố tôi lại biến thành thế này...
Tôi nhịn không được bật khóc.
Nhà họ Quan, quan tài.
"Thanh Tiêu... có phải tên ông chồng quỷ kia bắt nạt em không?"