"Ngươi xong chưa!” Giọng của hắn đầy sự kìm nén giận dữ.
Động tác chậm chạp của tôi đã làm mất hết toàn bộ sự kiên nhẫn của hắn.
Hắn nắm lấy bả vai tôi ấn tôi xuống nệm... vẫn mạnh bạo như vậy.
Song lần này, tôi không cảm nhận được cái sự đau khổ khi ma sát da thịt nữa, tôi cắn răng không lên tiếng.
Hắn cũng không nói thêm câu dư thừa nào, trong phòng chỉ còn lại tiếng vang dính dấp.
Toàn bộ đầu óc tôi đều nghĩ tới tên quỷ mặt đỏ kia, ép buộc bản thân tách ý thức ra khỏi thân thể.
Mấy ngày nay tôi mệt mỏi đến kiệt sức, tên quỷ mặt đen trên người tôi và tên quỷ mặt đỏ trên lưng bố tôi rốt cuộc có liên quan gì tới nhau.
Nhưng mà cho dù tôi cố phân tán lực chú ý thế nào thì thân thể vẫn có phản ứng, ngũ tạng nóng lên, cảm giác nhục nhã cùng sung sướng xen lần vào nhau.
Giống như một cơn sóng vỗ, nhấp nhô lên xuống, cuối cùng tan thành bọt nước, điên cuồng tuôn ra.
"A." Cả người tôi run rẩy, trong giây phút trống rỗng đó, tôi ngất đi..
Tôi cảm thấy sau vai hơi đau, giống như nằm lên thứ gì đó, đưa tay sờ thì đụng phải một chiếc mặt nạ lạnh lẽo.
Quay sang nhìn, đây là mặt nạ của tên chồng quỷ, lúc này, hắn đang nằm nghiêng sau lưng tôi.
Một cái giường đơn hơn một mét hai một mình ngủ thì thấy rộng, chen thêm một người đàn ông, không phải, một con quỷ xong thì trở nên chật chội vô cùng.
Mặt nạ... mặt nạ của hắn rơi rồi?
Trong nháy mắt đó tôi không quan tâm đến thân thể mỏi nhừ của mình nữa, theo phản xạ có điều kiện muốn chống người dậy.
Mặt của hắn đang ở rất gần, nhìn hay không nhìn?
Tư thế quay đầu này chỉ cho tôi thấy được vầng trán trơn bóng, mái tóc còn có mỹ nhân tiêm(2), nhưng nhìn xuống nữa thì không thấy được gì.
Tôi chống người ngồi dậy, vừa mới động đậy, một cảm giác là lạ dội tới phía dưới, có gì đó từ trong cơ thể tôi trượt ra? Còn hơi lạnh lạnh?
Hắn gần như là lập tức tỉnh lại, ngay khi tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt hắn, bàn tay to của hắn đã với lấy chiếc mặt nạ đeo lên lần nữa.
Trong lòng tôi có hơi hụt hẫng... nhất định hắn là một con quỷ rất xấu, nếu không sao lại sợ lộ mặt đến vậy?
Sắc trời bên ngoài không rõ, hắn ngồi dậy, tôi mới thấy được hắn không hề mặc đồ!
Này, mấy lần trước đều có mặc mà!
Tôi cúi đầu, chính mình cũng không hơn được bao nhiêu!
"Anh, sao anh không đi?" Tôi kéo chăn che mặt, giọng nói hơi run rẩy.
Quá mất mặt.
“Đi?" Giọng nói của hắn vẫn lạnh lẽo như vậy, lời nói vẫn vô tình như vậy..
"Ngươi cắn ta chặt như vậy, ta đi thế nào?" Hắn cười khẩy một tiếng, rời đi từ sau lưng tôi.
Tôi mất mặt tới nỗi quấn chặt chăn lên mình, không dám nhìn hắn.
Tiếng sột soạt vang lên, hắn mặc xong bộ quần áo phiền phức của mình, lạnh giọng nói: “Đeo cái ngọc chương kia vào, tên quỷ mặt đỏ kia sẽ không dám động đến ngươi."
"Ngọc chương nào?" Chuyện liên quan tới tính mạng nên tôi vội kéo ra một khe hở.
Bóng lưng của hắn ngày càng rõ ràng, đó không phải là ảo giác của tôi.. hắn trở nên rõ ràng hơn so với đêm đầu đến đây!
“Chính là khối ngọc chương đeo trên cổ ngươi.” Hắn để lại một câu, không thèm quay đầu nhìn lại, biến mất ngay tức khắc.
Tôi cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào, trên ngực tôi có thêm một mặt dây chuyền, màu đỏ sậm, vuông vức tinh xảo.
Trên con dấu bằng ngọc là bàn long tường vân, bốn phía đều được khắc họa rậm rạp, dưới đáy là bốn chữ khắc kiểu triện.
Tên hắn không phải Phong Ly Ngân sao? Tại sao phía dưới con dấu lại có bốn chữ.
“Không được! Không thấy rõ!" Anh tôi ném kính lúp đi, buồn bực nói: “Ngọc chương nhỏ như vậy, khắc nhiều chữ như vậy, con người không thể làm được cái này, máy móc cũng không làm được! Cái này phải dùng tới kính hiển vi chuyên dụng mới được!"
Bố tôi khoác áo ngồi trên giường, sắc mặt tiều tụy nói: “Mọi vật trên đời này không có cái nào là dư thừa, bốn chữ nhỏ phía dưới ngọc chương chắc chắn rất quan trọng, để bố nhìn xem."
“Bố, bố bị tên mặt quỷ kia hành đến vậy rồi, đừng cố sức nữa." Tôi bất mãn nhìn ông, ông lão này thật sự không sợ sao.
"Ha ha, mọi chuyện đều là duyên phận,