Anh trực tiếp kéo Du Ánh Tuyết vào tiền sảnh, suốt đường đi cô cứ cúi đầu đỏ mặt.
Kiều Phong Khang chỉ cảm thấy đáng yêu, anh ôm cô vào lòng, cố tình cắn lên vành tai cô: “Em làm bộ dạng giấu đầu hở đuôi này, có phải muốn nói cho cả thế giới biết chút nữa chúng ta sẽ làm cái gì hả?” Anh cúi đầu nói bên tai của cô.
“Vậy mà anh vẫn vào đây?” “Nơi này gân nhà hơn” Kiều Phong Khang ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm cô, cũng không che giấu tia dục vọng đang nhảy múa trong mắt: “Tôi chờ không kịp về nhà… ” Du Ánh Tuyết mặt đỏ tai hồng, toàn thân nóng rực.
Vừa rồi bị trêu chọc trong ô tô đã đủ xấu hổ rồi, bây giờ lại công khai tán tỉnh trong sảnh, liệu có quá…
Du Ánh Tuyết lặng lẽ nhìn xung quanh, đã có người đưa đôi mắt thăm dò về họ.
Cô ngượng ngùng đẩy anh ra: “Chú xấu quá… ” Cô đã bị anh ta tiêu diệt hoàn toàn.
“Vừa rồi ở trong xe, ai mà hôn dữ dội như vậy… không muốn tách ra khỏi tôi? Ánh Tuyết, thừa nhận đi, em cũng muốn tôi.
” Du Ánh Tuyết mềm cả người.
Cô muốn nói điều gì đó để phản bác, nhưng không nói nên lời.
“Thưa anh, thẻ phòng của anh” Lúc này, lễ tân đưa thẻ phòng.
Kiêu Phong Khang thả cánh tay đang ôm eo Du Ánh Tuyết ra và lấy thẻ phòng.
Du Ánh Tuyết ngồi trên đùi anh.
Cô ngẩng đầu lên và không kiềm chế được mà hừ một tiếng.
Trên trán và mũi đã xuất hiện một lớp mồ hôi mịn.
Đôi mắt mê ly say lòng người.
Cơn giận vì bị lừa dối lúc nãy, giờ phút này cũng tan thành mây khói.
Trái tim cũng chỉ có thể nghe theo cơ thể mà cùng anh vận động…
“Nhớ rõ em người phụ nữ của ai không?” Nhớ rõ…
Người có thể chiếm hữu bản thân như thế này, sẽ không có ai khác ngoại trừ anh…
Thật khó để quên…
Hơn nữa…
Người này, không biết đã được khắc sâu vào cơ thể cô khi nào…
Cũng đã khắc sâu vào trái tim cô…
“Là của ai? Nói ra” Kiều Phong Khang cố chấp muốn nghe câu trả lời từ miệng của cô.
Anh ôm thân hình nhỏ bé của cô xuống giường rồi để cô dựa vào tường…
Đôi môi anh đào áp lên tai anh, khẽ thở dốc: “Cháu… “ “Tôi là ai?” Kiều Phong Khang không buông tha.
Giọng nói mềm mại yếu ớt nói ngắt quãng, cố gắng hết sức để lấy lòng anh, “Là của chú ba… là người phụ nữ của chú ba… ”
“Chú ba?” Nghiền ngẫm xong hai chữ này, anh xấu xa rút ra hơn phân nửa, chậm rãi ma sát ở trong nội địa ẩm ướt: “Tôi không thích xưng hô “chú ba” này, Ánh Tuyết ngoan, đổi cái khác cho tôi nghe… ” “Kiều… Phong Khang?” Cô không chắc, đây có phải cái anh muốn nghe hay không.
“Đổi cái khác” Kiều Phong Khang nheo mắt lại “Nếu lần này lại sai, tôi sẽ cho em nếm đủ… ” Du Ánh Tuyết dường như biết anh muốn cô kêu anh như thế nào rồi.
Đỏ mặt, nhìn anh.
Cô ngượng ngùng liếm liếm môi, một lúc sau mới thẹn thùng mấp máy môi nặn ra hai chữ: “Phong Khang… ” Hai chữ bình thường như vậy, khi nghe người khác kêu anh cũng không có phản ứng gì cả.
Nhưng, tiếng kêu phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu này, lại trong tình huống như vậy, dùng giọng điệu mềm mại hấp dẫn…
Một lúc sau…
Du Ánh Tuyết đã bị anh cuốn lấy vô số lần.
Thân thể hai người quấn quít dây dưa, cùng nhau buông