Thậm chí còn không nhận ra giọng nói đã thay đổi của ai đó, chứ đừng nói đến khuôn mặt đen thui của anh.
“Này, đây lại là cái gì?” Du Ánh Tuyết bắt một món đồ khác.
Nó vẫn còn màu hồng, hình quả bóng nhỏ, bên dưới quả bóng là một sợi dây dài.
Cô không chút do dự mà mở nó ra.
“Tại sao tất cả đều màu hồng?” Cô hỏi.
“… Có lẽ, biết các cô gái thường thích màu này.
” “Cũng đúng.
Nhưng, cái này để làm gì?” Du Ánh Tuyết lật trái lật phải nhìn cho kỹ món đồ này, không ngờ cô vô tình đụng phải nút điều khiển nhỏ trên đường kết nối, quả cầu nhỏ đã nhảy lên trong tay cô.
Cô lại bị mê hoặc: “Đồ chơi? Yo-Yo?” “Đoán trúng một nửa” Kiều Phong Khang đưa tay ra, đặt món đồ kia vào lòng bàn tay.
Chà, anh không thể không cảm thán, một người 30 tuổi như anh và cô gái nhỏ 18 tuổi này, thực sự có một khoảng cách thế hệ không hề nhỏ.
Cô tò mò đứng dậy nhìn anh: “Đây là đồ chơi gì? Chơi như thế nào? Chú biết chơi không?” “Biết, tôi biết” Ánh mắt Kiều Phong Khang cháy lên ngọn lửa muốn thiêu đốt người khác, dùng một tay ôm cô một, dùng lời nói dỗ dành cô: “Đồ chơi nhỏ này chơi rất vui, nếu em muốn học, tôi có thể dạy em… ” Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn anh.
Là do cảm giác của mình sai sao? Tại sao, cô cảm thấy rằng… biểu hiện của anh rất lạ? Rất nguy hiểm? Nhưng mà…
Không kiêm được sự tò mò trong lòng.
“Vậy thì chú dạy cháu đi.
” “Dạy cho em cũng được, trả lời tôi trước… ” Anh dừng lại, vẻ mặt trở nên thực sự nghiêm túc: “Em theo tôi vì sợ tôi, hay là bởi vì… “ “Em có thích tôi một chút?” Ngập ngừng hồi lâu, anh mới hỏi ra câu cuối cùng.
Rốt cuộc thì anh chính là người có lòng tham không đáy.
Đã từng cảm thấy rằng chỉ cần cô gái nhỏ này còn ở đây, tạm thời bỏ qua cũng không sao.
Nhưng…
Sau khi có được cơ thể của cô, anh thấy rằng anh muốn nhiều hơn nữa.
Chờ khi cô thực sự thích anh một chút… anh sẽ muốn yêu cô yêu anh một chút, và sau đó là yêu rất nhiều…
Lòng người luôn luôn như vậy, không bao giờ có thể thỏa mãn được.
Du Ánh Tuyết nhìn anh, nhưng một lúc lâu sau không trả lời, dường như đang suy nghĩ về câu trả lời của mình.
Sau một thời gian ngắn…….
Cô chỉ nói: “Lần đầu tiên, cháu thực sự sợ hãi.
Cháu đã từng nghĩ đến việc cho Minh Đức lần đầu tiên… ” Ánh mắt Kiều Phong Khang như muốn giết người: “Em dám!” Những lời như vậy mới nghe đều sẽ cảm thấy rất khó chịu.
“Chú… ” Du Ánh Tuyết kháng nghị trừng mắt nhìn anh: “Vậy cháu không nói nữa?” Giọng Kiều Phong Khang buồn rầu: “Em nói” “Trước kia cháu luôn sẽ đem lần đầu tiên… ” “Câu này có thể bỏ qua” Anh vẫn lạnh lùng.
Du Ánh Tuyết thua anh.
Đành phải lược bỏ qua.
“Cháu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở bên chú… nên tất nhiên cháu sẽ sợ.
Hơn nữa… ” Du Ánh Tuyết nhớ lại đêm đó Cô túm lấy áo anh: “Chú lại dã man như vậy… rất đau… lần sau, ừ… dù sao cháu cũng không sợ nữa… ” “Vậy, em có thích không?” Kiều Phong Khang nâng mặt cô lên, không cho cô trốn.
Hẳn là…
Không chỉ là thích nó, phải không? Du Ánh Tuyết không được tự nhiên nói: “Dù sao chú cứ thô lỗ như trước thì cháu sẽ… cháu sẽ không thích nữa… “ Kiều Phong Khang nhếch môi, tâm trạng tốt.
Bế cô lên rồi cõng cô trên vai.
Ôm trở về phòng, ném ở trên giường.
Lòng bàn tay to nắm lấy tay của cô đặt lên trên đỉnh đầu, ánh mắt ngưng †ụ sâu thẳm nhìn cô: “Đã thích thì không cho phép em bỏ cuộc giữa chừng!” Nói xong anh cúi người si mê hôn lên môi cô.
Du Ánh Tuyết lại thở hổn hển: “Nói dối, không phải chú nói… chú muốn dạy cháu chơi đồ chơi sao?” “Em thật sự muốn chơi sao?” Kiều Phong Khang hai mắt sáng lên.
“Không được?” Anh khiêu gợi thì thâm: “Tôi sợ em không có thể lực như vậy” Du Ánh Tuyết khó hiểu.
Đương nhiên…….
Sau này khi hiểu rõ công dụng cụ thể của những thứ đó, cô không dám đụng vào nữa.
Chưa nói đến việc chạm vào, thậm chí còn không dám nhìn lại.
Kiều Phong Khang mỉm cười cưng chiều.
Da mặt của cô gái nhỏ này quá mỏng.
Để chấp nhận những món đồ chơi nhỏ này, còn cần phải trải qua nhiều năm tẩy não.
Ngày hôm sau.
Du Ánh Tuyết vì lo lắng cho Minh Đức nên thức dậy sớm.
Bên cạnh, anh vẫn ngủ say.
Lòng bàn tay lớn vẫn còn chiếm lấy vòng eo của cô.
Tiếng thở đều đều của anh truyền vào tai Du Ánh Tuyết, mang đến cho cô cảm giác an tâm khó tả.
Cho đến bây giờ, cô vẫn nhớ cảm giác sợ hãi và hoảng loạn như thế nào khi vụ tai nạn máy bay xảy ra ngày hôm đó.
Giờ nghĩ lại thôi vẫn thấy bàng hoàng.
Du Ánh Tuyết nghĩ, lại sợ hãi, cuộn người lại nép vào vòng tay anh.
Cánh tay vòng qua eo rồi siết chặt lấy anh, như vậy thì cô mới có thể thực sự cảm nhận được sự tồn tại của anh, trái tim hoảng loạn kia lại yên ổn trở lại.
Kiều Phong Khang không thức dậy, nhưng theo bản năng, ôm chặt cô hơn.
Áp vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh, trái tim Du Ánh Tuyết như được lấp đầy.
Tình yêu, thực sự là một điều kì diệu.
Trước đây cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, cô lại nằm †rong vòng tay anh thân mật như vậy, và…
Cô chẳng những cam tâm tình nguyện, mà còn…
Tham luyến như vậy…
Sau đó…
Du Ánh Tuyết nằm trong vòng tay anh một lúc lâu rồi mới cẩn thận đứng dậy khỏi giường.
Đã sắp muộn rồi, bệnh viện sắp mở giờ thăm bệnh, cô phải đi nhanh qua đó.
Nếu không, khi Minh Đức tỉnh dậy cần cái gì thì cũng không tìm được ai giúp đỡ.
Du Ánh Tuyết đang tắm rửa trong phòng tắm, eo đột nhiên bị siết chặt.
Sau lưng, một hơi thở quen thuộc truyền đến.
Ngực người đàn ông áp vào lưng cô.
Trong gương, nhìn anh lười biếng mà quyến rũ.
Chỉ một cái liếc mắt, tim cô đã run lên.
“Cháu… đánh thức chú à?”Cô dừng lại động tác.
Kiều Phong Khang xuyên qua gương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng nõn của cô, thì dùng cái cằm của mình cọ cọ lên má của cô.
“… Ngứa” Du Ánh Tuyết cười, cố gắng tránh né.
Kiều Phong Khang tinh tế hôn lên vành tai của cô.
Cô rên rỉ, tay chống đỡ mặt bàn ngọc, cố gắng đứng vững: “Không được… Cháu phải đến bệnh viện, nếu không không kịp rồi… ” “Làm gì vội vàng qua đó như vậy, không muốn nghịch mấy món đồ chơi ngày hôm qua nữa sao?” Kiều Phong Khang cố ý trêu chọc cô.
Quả nhiên, cô đỏ mặt ngay lập tức.
Vừa thẹn vừa giận xoay người lại, dựa vào mặt bàn ngọc nhìn chằm chằm vào anh.
“Tại sao cháu cái gì cũng không hiểu, nhưng chú lại thành thục về phương diện này như vậy?” “Em nghĩ thế nào?” Kiều Phong Khang chống đỡ hai tay lên bàn ngọc, đến gần cô một chút.
“Trước kia… anh đều chơi như vậy à?” Du Ánh Tuyết cắn môi.
Nghĩ đến việc anh chơi những thứ táo bạo và khiêu d** này với những người phụ nữ khác, trong lòng nhịn không được mà