Bác sĩ bày ra cho Linh Chi một vài cách, còn đưa một túi máu để cô ta diễn cho thật giống, sau đó cẩn thận dặn dò:
“Cô nhất định phải chỉ định tôi là bác sĩ điều trị cho cô, nếu bị đưa cho người khác thì chắc chắn bại lộ?
Linh Chi gật đầu, hài lòng ra về.
Đúng lúc này từ trong bức rèm sau lưng bác sĩ xuất hiện một người, không ai khác chính là thuộc hạ của Đông Quân. “Bác sĩ bây giờ không ngờ lại tệ hại tới mức này” - Cậu ta khinh bỉ nói, tiếp đến lại ném một ít tiền lên bàn.
Đông Quân nghe thuộc hạ báo lại, hít sâu kiềm chế cơn giận:
“Loại người ti tiện đó cũng muốn hất nước bẩn lên người Mỹ An, đúng là ngu xuẩn!”
“Chúng ta vạch trần ả ta luôn không?” Đông Quân lắc đầu:
“Vở kịch này cứ để cô ta diễn, cô ta có Thanh Bách xử lý, tôi cứ yên phận ở một bên đợi đúng lúc mang Mỹ An đi là được”
Mỹ An không hề biết trong một chốc mình chợt như một kẻ ngốc bị đủ người tính kế.
Cô vẫn đang miệt mài cũng Minh Thái sắp xếp bữa tiệc: !“Khen thưởng có thể tăng một chút không, tôi thấy những người này đều là nhân viên kì cựu”
“Chuyện này phải hỏi ý Thanh Bách đã” - Minh Thái đáp.
“Vậy..” - Mỹ An không muốn đi tìm anh nói chuyện.
Minh Thái cũng tinh tế nhận ra, vội vàng nói:
“Cứ thêm vào đi, Thanh Bách trước giờ rất phóng khoáng trong chuyện khen thưởng”
Mỹ An gật đầu, sắp xếp lại lần cuối rồi đưa cho cậu:
“Phiền cậu mang cho Thanh Bách ký, bên dưới bàn ghế đang được chuyển đến, tôi phải đi xem một chút”
Minh Thái thở dài, việc bố trí sảnh tiệc trong công ty luôn có đội ngũ lo liệu, làm gì phải nhọc lòng tới phó giám đốc.
Rõ ràng là cô muốn tránh mặt Thanh Bách mà thôi.
Mỹ An thật sự rất nghiêm túc, từng cái đèn một cũng kiểm tra vô cùng cẩn thận.
Dù sao tổng kết cuối năm cũng không phải sự kiện nhỏ, nhân viên cả công ty đều đền, Mỹ An muốn cho họ cảm nhận tốt nhất.
“Sao còn chưa chịu về nữa?” - Thanh Bách thông qua camera nhìn thấy Mỹ An vẫn loay hoay ở sảnh tiệc trong khi mọi người đều về gần hết.
Anh vội đi đến xem, Mỹ An nhìn thấy anh thì gượng gạo cười một cái.
“Em trở về nghỉ ngơi đi, còn gì không vừa ý thì gọi người đến