Đông Quân nhìn thấy cô là cười rạng rỡ ngay, xem ra mấy chục người
có mặt ở đây không ai so được với người trước mắt.
"Anh còn nghĩ là em sẽ tới cùng Thanh Bách.
" "Hay là giờ em gọi anh ấy tới cho anh vừa lòng?" - Mỹ An nhướn mày trêu chọc.
"Thôi, anh không muốn thấy gương mặt âm trầm như bị ai cướp đồ của anh ta đâu.
" - Đông Quân nghĩ tới là thấy ngán ngẩm, hai người họ có muốn hòa hoãn thế nào cũng không tránh được địch ý cho đối phương.
"Cũng do lúc trước anh cứ chực chờ cướp đồ của anh ấy, chứ em thấy
hai người mà làm bạn sẽ hợp nhau lắm.
" - Đó cũng là nguyên nhân cô đã từng lầm tưởng Đông Quân là Thanh Bách, hai người có nhiều điểm giống nhau.
Đông Quân ra sức lắc đầu: "Anh làm bạn với em là đủ rồi.
"
Mỹ An cùng Đông Quân đi dạo, khi nhìn thấy phóng viên cô có hơi né tránh một chút.
"Đừng lo, bọn họ không đăng ảnh có em đâu, anh sẽ xử lý.
"
"Cảm ơn anh, thật ra em là lén đển đây, Thanh Bách không muốn em đi.
" -Mỹ An cười trừ.
Đông Quân cau mày:
"Anh ta hơi kiểm soát nhỉ?"
"Ai nói phụ nữ hay ghen chứ em thấy đàn ông các anh một khi đã ghen rồi thì hơn chị em chúng em gấp trăm lần.
"
"Thật ra nếu anh là Thanh Bách thì anh cũng sẽ ghen.
Hai người nên nói chuyện với nhau nhiều hơn, đừng có lén chạy tới đây, anh ta mà biết được thì hai người lại gây nhau.
" - Đông Quân chân thành khuyên, anh không có ý định phá hoại gia đình người khác.
"Em biết chứ, chẳng qua do em cũng có chuyện khó chịu với anh thôi.
Anh cũng biết mà, chuyện gia đình em tới nay chưa ngã ngũ, em làm sao thấy an lòng được.
" - Mỹ An