Mỹ An thật ra ngủ chưa sâu, cô nheo nheo mắt, nhìn thấy gương mặt của Thanh Bách, nhỏ giọng hỏi:
"Sao anh ngủ muộn thế?"
"Anh bận chút thôi, em ngủ đi." - Thanh Bách hít sâu một hơi.
Mỹ An gật đầu rồi xoay lưng qua một bên cuộn tròn chăn ngủ tiếp.
Thanh Bách thấy thái độ này của cô chỉ biết thở dài.
không tỏ vẻ xa cách với anh, còn quan tâm mà hỏi thăm anh nhưng vẫn đang giận dỗi anh.
Thanh Bách xoay người hướng ôm tấm lưng của Mỹ An mà ngủ.
không sao, em có thể giận anh, chỉ cần còn ở bên anh thôi."
Mỹ An lúc còn mơ màng trong cơn ngáy ngủ thì dịu dàng hơn rất nhiều, sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đã mạnh tay đẩy Thanh Bách ra một bên, không cho anh ôm mình.
Thanh Bách mới mở mắt chưa biết
gì đã bị ghét bỏ, khổ sở cười trừ, đây là
anh tự làm tự chịu không trách ai • • •
được.
Mỹ An còn tức giận là bởi vì cô đã nói tới mức kia mà anh vẫn không hé miệng một lời về thông tin Tiến Thành điều tra được.
“Hôm nay em tự đón xe đi làm.”
“Sao lại vậy được? Chúng ta là vợ chồng, còn làm cùng một công ty, đi hai xe tới, em muốn ai cũng biết chúng ta đang bất hòa à?” - Thanh Bách đển mặt.
“Em còn đang muốn mua một chiếc xe đây, dù sao em cũng biết lái xe, không nên cứ suốt ngày đón xe." -
Mỹ An thản nhiên nói.
"Em muốn đi đâu có thể nói với anh, cần gì phải mua xe." - Thanh Bách mím môi, không ngừng không muốn đi cùng xe với anh còn muốn tự ý mua xe.
"Chuyện này nói sau vậy nhưng hôm nay em sẽ tự đển công ty." - Mỹ An lườm anh, bước một hơi ra cửa.
Bác Hai đỡ trán