Thanh Nhi cũng có quyền được sống cuộc đời của em ấy.
Nếu đã không thể yêu thương em ấy đúng
nghĩa thì tại sao còn muốn không chế cuộc đời em ấy?
"Nghe thật giống phong cách của ông ấy, à không, là phong cách của Lưu gia." - Thanh Bách lộ rõ vẻ khinh miệt.
Mỹ An không dám buông tay Thanh Bách ra, cô biết hiện tại cô chính là một cái chốt an toàn.
Một khi không có cô thì anh sẽ bùng nổ, Thanh Bách yêu nhất chính là mẹ mình, việc cha anh đối xử với mẹ anh như vậy đủ khiến Thanh Bách phát điên.
"Em chọn đi, Lưu gia và Minh Thái, nếu em chọn Minh Thái, anh sẽ tìm mọi cách giúp em." - Thanh Bách lạnh giọng.
Thanh Nhi ngây người, không ngờ anh lại cho cô một câu hỏi khó như thế.
Mỹ An cũng thấy Thanh Bách quá lạnh lùng, kéo kéo tay áo anh, cẳn môi lắc đầu với anh.
Thanh Bách đành hạ giọng xuống một chút:
"Nếu em chọn Minh Thái, em vẫn
còn người anh trai là anh.
Em cũng không thể lựa chọn cách mình được sinh ra, anh không trách em.
ít nhất em đã lựa chọn nói sự thật ra."
Mỹ An và Thanh Nhi đểu thở phào nhẹ nhõm, Thanh Bách có thế nghĩ như thế thì không còn gì tốt hơn.
Thanh Nhi vẫn còn chưa hết xúc động, run run nói:
"Em vẫn luồn muốn được gọi anh
một tiếng anh trai, em còn nghĩ cả đời này không có cơ hội."
"Thôi được rồi, em ở lại với Mỹ An đi." - Thanh Bách quay sang cô - "Em xem an ủi Thanh Nhi, anh đi tìm bà nội nói chuyện."
"Đừng, nếu có đi thì để em đi cùng anh." - Mỹ An nắm chặt cánh tay Thanh Bách, cô biết dáng vẻ bình thường này của anh chỉ là cố gang kiềm chế.
"Bà nội thật sự rất thương em, xin anh đừng làm khó bà." - Thanh Nhi cũng lo lắng.
"Hai người làm sao vậy? Anh cũng thương bà nội mà, anh chỉ đi nói rõ
ràng chuyện Thanh Nhi với Minh Thái thôi." - Thanh Bách nói xong thì dịu gỡ