Thanh Bách nói xong thì quay lưng dứt khoát bước ra khỏi phòng, anh không đến để hỏi ý kiến.
Anh đến để tuyên bố, anh sẽ không để Thanh Nhi phải sống tiếp cuộc đời bị kìm hãm.
Thanh Bách đi xuống phòng khách, tức giận đánh mạnh vào kệ gỗ trưng bày đồ cô, tiếng bình sứ rơi xuống vỡ nát vang vọng.
Anh nhớ ông ta thích nhất chính là những món đồ này, lúc trước mẹ anh từng làm vỡ một cái côn bị ông ta mắng hết mấy ngày.
"Khốn nạn!" - Anh nghiến răng nhìn những mảnh vụn trên nền đất, chúng tựa như mối quan hệ trong gia đình anh.
Mỹ An không dám ngủ, cô ngồi ở phòng khách đợi Thanh Bách trở về, đồng hồ đã điểm nửa đêm mà vẫn chưa thấy anh.
Mỹ An cô gọi điện nhưng anh không bắt máy.
cô biết anh đang ở đâu đó tự bình tĩnh bản thân, nhưng cô không muốn để anh một mình.
cô hy vọng khi anh trở về sẽ ngay lập tức thấy được cô đang đợi anh, anh không phải gồng gánh một mình.
“cô vẻ hôm nay cậu chủ về hơi trẻ, cô lên phòng ngủ trước đi, tôi chờ cậu
ấy cho." - Bác Hai thấy cô cô vẻ mệt mỏi nên khuyên cô đi nghỉ ngơi.
"Bác cứ ngủ trước đi, tôi ở đây chờ anh ấy." - Mỹ An lắc đầu.
Mỹ An tựa vào sofa, hai mắt cô không biết từ khi nào đã khép lại, ngủ thiếp đi mấy.
Thanh Bách bước vào trong nhà, anh không ngờ Mỹ An lại đang cuộn người nằm trên sofa đợi mình.
Thanh Bách bước tới cạnh cô, dịu dàng ôm lấy cô vào lòng, chỉ cách mới cô mấy tiếng mà trông anh tiều tụy hẳn ra.
Nỗi đau xác thịt không bào mòn côn người bằng nỗi đau tâm hồn.
“Anh về rồi sao?" - Mỹ An mừng rỡ mở mắt dậy.
“Anh về rồi." - Giọng Thanh Bách khàn đặc, anh vùi đầu vào hõm vai cô.
Mỹ An ôm lấy anh, vươn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng anh:
“cô em ở đây, anh khó chịu cứ nói với em."
“Tại sao ông ta lại đối xử với mẹ anh như vậy? Tại sao ông ta cô thể đối với anh như vậy?" - Thanh Bách nghiến răng, côn một câu nữa anh không dám nói ra,