Đông Quân tiễn Mỹ An ra cửa, cả hai đang cười nói thì nhìn thấy Thanh Bách ở ngay trước mắt, khóe miệng không khỏi cô giật.
Anh cho người theo dõi em sao?" -Mỹ An cau mày, dường như Thanh Bách nắm được hết mọi hành tung của cô.
Điều này khiến Mỹ An cô chút không thoải mái, cong thêm lòng cô hiện tại đang rối bời.
"Em đang trách anh sao?" - Thanh Bách cau mày.
Đông Quân biết là không nên xen vào chuyện gia đình người khác nhưng anh vẫn không nhịn nói thêm mấy câu:
"Vợ không phải là vật sở hữu, anh không thể lúc nào cũng quản chặt, cô ấy cô quyền tự do của mình."
"cô ấy giấu tôi đi tìm anh, anh chắc chắn là ủng hộ rồi." - Thanh Bách gằn giọng.
Mỹ An lắc đầu thở dài:
"Em không nói với anh trước là em không đúng nhưng anh theo dõi em cũng không đúng.
Anh con đến đây với cái dáng vẻ bắt gian này là sao? Em và Đông Quân chưa từng làm ra chuyện gì
không trong sạch."
"Em cũng biết mình sai rồi?"
"Anh chỉ nhìn vào chỗ đó thôi hả?" -Mỹ An bắt đầu tức giận.
Đông Quân biết mình gây họa rồi, lùi bước vào sau từ từ đi ra chỗ khác để hai người kia tự nói chuyện.
"Tại sao lần nào em thấy không ốn cũng đi tìm anh ta mà không phải thẳng thẳn trò chuyện cùng anh?" -Thanh Bách hạ giọng nói, trong đó cô một chút bất lực.
Anh thật sự ganh tị với Đông Quân, dù cho anh cô tin hai người họ đã không con gì nhưng hai năm kia, làm
sao anh cô thế can thiệp.
Hai năm bọn họ chăm sóc lẫn nhau đó, ai dám nói Mỹ An đã không rung động.
Hơn nữa Mỹ