“Chị không phải cô ý giấu em, chị và Đông Quần đểu lo cho quan hệ của em và Thanh Bách."
“Em tin là anh ấy vô can, nhưng em biết anh ấy cũng cô chuyện không nói thật." - Mỹ An nhún vai.
“Trong lòng em đã cô suy luận của mình phải không?" “Phải nhưng em vẫn chưa thế xác định nó cô đúng không, hiện em chưa dám nói." - Mỹ An cắn môi - “Em cô thể hỏi chị một số chuyện về mẹ không?"
Mỹ Tâm cau mày, lo lắng nói:
“Em cô thồng tin về mẹ?"
“không, em chỉ là nhìn thấy một
người rất giống mẹ, em đoán mẹ quay về rồi.
"Quay về nhưng không đi gặp chúng ta?" - Mỹ Tâm cười chua chát -"Vậy em muốn hỏi chuyện gì?"
Mỹ An hít sâu một hơi, bắt đầu đặt nghi vấn:
"Vào khoảng năm em năm sáu tuổi, gia đình chúng ta cô xảy ra biến cô gì không?"
cô tính toán tuổi của Thanh Nhi, thì hẳn Thanh Nhi sẽ được sinh vào năm cô năm sáu tuổi.
Đáng tiếc năm đó cô lại không con nhiều ký ức nhưng chị gái khi đó khoảng tám chín tuổi, cô hy
vọng chị sẽ nhớ được.
"Năm em năm sáu tuổi..." - Mỹ An nghiền ngẫm một lát rồi mới chậm rãi nói
"Chuyện này đã gua hai mươi mấy năm rồi, cha luôn dặn mọi người phải quên đi.
Em không nhớ nên chị cũng chưa từng nhắc đến, thật ra chúng ta con một đứa em nữa, mẹ năm đó đã mang thai nhưng đáng tiếc đứa bé không giữ được."
Trái tim Mỹ An rơi xuống, cả người cô như sắp không ngồi vững được nữa, mẹ cô thật sự từng mang thai.
Đứa bé đó nói là không giữ được nhưng ai cô thế làm chứng, đứa bé đó hơn bảy
phần chính là Thanh Nhi rồi.
"Mỹ An, em làm