"Em để y tá xử lý vết thương đi." -Thanh Bách nãy giờ đứng ở trong góc nhìn cô, cuối cùng vẫn không nhịn được đi ra nói.
Mỹ An lúc này mới nhìn tới cô tay của mình, bởi vì vùng vẫy nhiều quá mà dây thừng cứa vào tay để lại những đường đỏ tươi rướm máu.
"không sao, anh đi xử lý trước đi." -So với cô thì những vết ở tay và chân anh nghiêm trọng hơn nhiều.
Bọn họ bây giờ đang rơi vào tình thế tiến không được lùi không xong mà đứng yên lại càng khó xử.
"Nghe lời anh, để y tá xem cho em, đừng để nhiễm trùng."
"Em nói không cần mà." - Giọng cô có chút xa cách.
Rõ ràng bọn họ là nạn nhân trong chuyện này nhưng lại không cách nào sống như những người vô tội.
vẫn là câu nói của Vân Anh vang vọng bên tay, thù giết cha, hại mẹ làm sao có thể thứ tha đơn giản như vậy.
"Anh có nhìn thấy mẹ em không?"
"Đang ở cạnh ông ta." - Thanh Bách nói ra câu này một cách khó khăn.
Mỹ An