Đợi chị gái rời đi rồi Mỹ An cũng nhẹ giọng bảo với Đông Quân:
“Anh không cần ở lại chăm sóc em đâu, chắc đến chiều là em xuất viện rồi.
Anh cứ đi làm việc của mình đi, em ngủ thêm một lát”
Đông Quân sao lại không nhận ra ý tứ muốn đuổi mình đi của cô nhưng anh ta cũng không lấy làm khó chịu.
Mỹ An ngất xỉu giữa đường hẳn là có nguyên nhân khác, anh cũng không hy vọng cô khó chịu.
“Vậy em ngủ đi, một lát anh quay lại”
Mỹ An nói là ngủ nhưng bản thân có chợp mắt nổi đâu, cô day day thái dương
không biết nên giải quyết mớ rắc rối hiện tại như thế nào đây.
Không lẽ cô phải chịu thua, để cho kẻ mang đầy tội ác như Lưu Văn Trường cùng mẹ mình rời đi sống tiêu diêu tự tại.
“Mỹ An, có thấy trong người đã khỏe hơn chưa?” - Người bước vào lần này là bác sĩ Lâm.
Mỹ An có chút bất ngờ, cười hỏi:
“Tôi khỏe, sao anh lại ở đây?”
“Tôi nghe cô nhập viện nên qua xem thử, không ngờ hồ sơ bệnh án của cô lại chuyển qua cho tôi thật” - Bác sĩ Lâm nói với giọng rất vui mừng.
Mỹ An mờ mịt, bác sĩ Lâm là bác sĩ chuyên về khoa sản mà.
“Ý anh là sao?”
“Chúc mừng cô, có đã có thai rồi”
“Không thể nào!” - Mỹ An bị dọa cho hét lên - “Chẳng phải tôi không thể có thai nữa sao?”
Bác sĩ Lâm ra sức lắc đầu:
“Cô hiểu lầm rồi, tình trạng của cô là khả năng mang thai thấp chứ không phải là không có.
Con cái chính là cái duyên, còn duyên thì sẽ còn quay lại.
Giờ cô phải tranh thủ nghỉ ngơi, đừng lao lực quá độ, chăm sóc cho đứa bé thật tốt”
Mỹ An tứ lấy tay nhéo mình một cái, cô sợ mình vẫn đang mơ, theo