Hai mắt Thiên Kim cũng rưng rưng, cô biết chuyện đứa bé luôn là nỗi trăn trở trong lòng Mỹ An.
Giờ tiểu thiên sứ đã quay lại, Mỹ An có thể không cần tự dày vò mình cả đời nữa.
“Thanh Bách đã biết chưa?”
Mỹ An cắn môi, khó khăn kể lại sự việc vừa xảy ra đêm qua.
Thiên Kim nghe xong cũng tức giận vô cùng, lắc đầu nói:
“Sao anh ta có thể làm vậy với cậu?”
“Dù sao ông ta cũng là cha ruột của Thanh Bách, tớ chẳng qua là người dưng mà thôi” - Mỹ An cười khổ.
“Vậy giờ cậu tính sao? Cậu định giấu chuyện đứa bé luôn sao?”
“Phải”- Mỹ An nắm chặt tay Thiên Kim dặn dò - “Cậu không được nói chuyện này cho ai biết, Tuấn Triết càng không được.”
Mỹ An đặt tên lên bụng, nghiêm giọng nói:
“Đứa bé này là con của tớ, tớ sẽ chăm sóc nó thật tốt, tớ không thể để nó sinh ra trong đống đổ nát này.
Tớ phải cho nó một cuộc sống bình yên nhất, tránh xa hết những ân oán của đời trước.”
“Cậu định làm như thế nào?” - Thiên Kim có linh cảm không lành.
“Cậu yên tâm đi, bây giờ tớ không sống cho một mình bản thân nữa, tớ còn con của tớ” - Mỹ An cong môi.
Thiên Kim trộm thở dài, tình hình giữa Thanh Bách và Mỹ An đang căng thẳng thế này liệu đứa bé xuất hiện sẽ là phúc hay là họa đây?
Buổi chiều Đông Quân đến đón Mỹ An xuất viện liền thấy cô trạng thái của cô hoàn toàn khác với lúc sáng.
“Nếu anh biết Thiên Kim có thể khiến em vui vẻ lên thì đã sớm đón cô đi khuyên em rồi”
“Không phải do tôi đâu” - Thiên Kim nhún vai.
“Thật sự là cậu đến thăm tớ làm tớ vui hơn thật mà” - Mỹ An nháy