Trần Mỹ An nhìn chính mình trong gương, cô xoay một vòng rồi lại một vòng, thật sự có chút khó tin.
Mỹ An không nghĩ bản thân sẽ có ngày trở lại bộ dạng này, cô đúng là vẫn hợp với đầm dạ hội hơn là váy nhảy của quán bar.
Mỹ An nhìn tới nhìn lui sợi dây chuyền kim cương đặt lên cổ ướm thử mấy lần, cô có tìm hiểu tên tuổi của sợi dây chuyền này rồi, là phiên bản giới hạn thiết kế độc quyền.
Mỹ An cảm thấy một khi đeo nó lên liền kéo theo một đống phiền phức.
“Sao mà đẹp thế chứ!” - Mỹ An không nhịn được suýt xoa khi ngắm hình ảnh bản thân trong gương - “Nếu đã hợp như vậy thì cứ đeo thôi”
Thanh Bách cuối cùng vẫn dẫn theo Linh Chi nhưng anh cũng không quen cho một chiếc xe sang trọng đến đón Mỹ An, cô đi cầm trên tay là thiệp mời của Bách Niên không thể để công ty mất mặt.
Thanh Bách và Linh Chi vừa bước xuống xe, tay trong tay bước vào thì theo ngay sau Mỹ An cũng được Thế Quang đích thân ra mở cửa.
Có không ít người to nhỏ chứng kiến cảnh tượng này, có đôi vợ chồng nào lại có thể làm ra chuyện hài hước như Thanh Bách và Mỹ An chứ. “Nếu không đi cùng tôi bọn họ sẽ không tha cho cô đâu” - Thế Quang ghé vào tai cô nói nhỏ.
Mỹ An nhìn xung quanh ai cũng chú ý mình phía trước còn có
ánh mắt lạnh bằng của Thanh Bách không còn cách nào khác đặt bàn tay lên cánh tay Thế Quang.
Anh cũng vòng tay qua để hờ ở eo cô vô cùng tự nhiên, cũng có người mỉm cười khen bọn họ xứng đôi.
“Tôi đã nói mà, cứ bước đi thôi.
Cô hôm nay rất xinh đẹp”
Mỹ An mỉm cười gật đầu cảm ơn với Thế Quang, đã bốn năm rồi cô mới lại đi tham dự một buổi tiệc như này, chỉ cô mới biết tim mình đang đập mạnh cỡ nào.
Thế Quang luôn đi cạnh Mỹ An một bước không rời, xã giao gì cũng chặn trước một nước không để ai nói lời quá đáng nào.
Bên kia Thanh Bách mặt mày cứ lạnh tanh, ai cũng ý thức được giữa anh và chủ tịch Quang dường như có một làn sóng ngầm đang cuộn trào, ai cũng không bàn tán thêm cứ yên lặng chờ xem kịch là được.
Linh Chi rất muốn chất vấn Thanh Bách nhưng cô không thể, cô vẫn đang cố giả lả chào hỏi mấy vị phu nhân tôn quý.
Thanh Bách đi cạnh cô không được bao lâu là bỏ cô lại đây với những người nhạt nhẽo này chẳng màn.
Cô nhớ rất rõ sợi dây chuyền mà Mỹ An đang đeo, cô vẫn luôn bảo cô thích nó nhưng Thanh Bách vẫn luôn để đó chưa tặng.
Mỹ An lần đầu tiên cảm giác được một người che chở mình đến mức độ này, Thể Quang là một người đàn ông vô cùng lịch lãm và tinh tế đi bên cạnh người thế sẽ có được cảm giác an toàn tuyệt đối.
Mỹ An cũng đồng thời cảm nhận được ánh mắt của Thanh Bách dõi theo mình, càng lúc càng lạnh lẽo.
Thanh Bách đúng là vẫn luôn quan sát bọn họ, anh cuối cùng không nhịn được tiến tới nói chuyện với Thế Quang:
“Anh rốt cuộc định khi nào mới cho buổi đấu giá bắt đầu, chúng ta đã đi quanh chỗ này đủ lâu rồi đó.”
“Do tôi mải mê tiếp khách quá không để ý thời gian, trách bạn đồng hành hôm nay của tôi quá xinh đẹp” - Thế Quang không quên siết eo cô vào gần mình hơn.
Biểu cảm trên gương mặt Thanh Bách không có thay đổi gì rõ rệt nhưng không khí xung quanh anh tựa như bị hạ nhiệt độ.
Mỹ An cũng không muốn ở đây nghe hai người này nói chuyện, nói một lát chủ đề lại dẫn lên người cô thì toang.
“Xin phép, tôi đi vệ sinh một chút”
“Được” - Thanh Bách gật đầu mặc dù Mỹ An hướng về Thế Quang nói.
Thế Quang lắc đầu cười, rõ ràng là muốn tranh với anh ta nhưng Thanh Bách vẫn kiên quyết không muốn thừa nhận.
Mỹ An vừa đi từ nhà vệ sinh ra đi bị Linh Chi chặn được, cô biết linh cảm xấu của mình sắp tới rồi.
“Sợi dây chuyền trên cổ cô là từ đâu mà ra?”
Mỹ An đỡ trán tự bái phục mình, cô không ngờ được mình có thể đoán chuẩn xác đến vậy luôn.
Vấn đề hiện giờ là làm sao để trả lời với Linh Chi, Mỹ An không sợ cô ta nhưng làm sao để cô ta không nổi điên gây phiền phức cho cô mới quan trọng.
“Chuyện không như cô nghĩ đâu.”
“Trần Mỹ An! Cô muốn quyến rũ Thanh Bách đến vậy sao? Cô đừng quên anh ấy hận cô như thế nào? - Linh Chi nghiến răng nói.
“Hận tôi?” - Mỹ An cười nhạt - “Là ai ban cho? Nếu không vì cô đổi trắng thay đen thì anh ta sẽ hiểu lầm tôi sao? Linh Chi, hay chúng ta ngay tại đây nói cho rõ chuyện năm đó đi”
Linh Chi xanh mặt, hai mắt cô ta đảo liên tục để nghĩ cách bật lại Mỹ An, Linh Chi không nằm chắc nếu Mỹ An kiên quyết điều tra lại chuyện năm xưa thì cô ta có thoát được không.
“Cô đừng giản biện, cô chính là kẻ đã không thiết mạng sống của con mình mà hãm hại tôi.
Vết thẹo do cô gây ra vẫn in sâu trên mặt tôi đây?
“Thật vậy sao?” - Mỹ An nghe cô ta nhắc đến đứa con liền trở nên tức giận bước tới bắt lấy một cánh tay của Linh Chi siết chặt - “Cô mới chính là kẻ đã giết con tôi!” “Tôi không giết, chính cô mới là kẻ giết nó, nó vì cô mà chết.
Cô không bảo vệ được con của mình, cô thật vô dụng” -