Tiếng nhạc đột nhiên vang lên, trước khi buổi đấu giá bắt đầu mọi người sẽ cùng nhau khiêu vũ để làm nóng người.
Mấy chuyện này chả có gì cần thiết cả những giới thượng lưu đều xem nó như một cách quen thuộc để bày vẽ.
Thanh Bách từ trên lầu bước xuống liền muốn đi tìm Mỹ An, hai người bắt gặp ánh mắt nhau.
Thanh Bách không hiểu sao Mỹ An đứng ở đó nhìn anh bằng một gương mặt rất động lòng người.
Anh chưa kịp bước tới thì Thế Quang đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô mời cô ra nhảy với anh ta điệu đầu tiên.
“Tôi đang mang giày bata không hợp khiêu vũ đâu” - Mỹ An ngại ngùng nói nhỏ vào tai Thế Quang.
“Không sao, cô cứ tin tưởng ở tôi” - Thế Quang đặt tay cô lên vai mình, hai tay dịu dàng ôm lấy eo cô.
Cả hai cùng mấy cặp đôi khác từng bước từng bước uyển chuyển theo điệu Valse dịu êm.
Mỹ An vẫn luôn cúi mặt xuống dưới để ý chân mình sợ sẽ dẫm phải chân Thế Quang. “Mỹ An, ngẩng mặt lên đi”
Cô mỉm cười ngước mắt lên nhìn nhưng cô lại không nhìn thẳng vào gương mặt Thế Quang mà lại đặt nó lên người vẫn đang nhìn chằm chằm họ, Thanh Bách.
Mỹ An nhớ đến trong hôn lễ của bọn họ, anh và cô cũng từng khiêu vũ với nhau thế này, đó là lần đầu tiên và cuối cùng.
Nụ cười trên mặt của Mỹ An dần rơi xuống, có rất nhiều chuyện mãi mãi không xóa nhòa được.
Dù cho cô đang ở trong vòng tay người đàn ông khác thì hình ảnh trong mắt cô chỉ có duy nhất mình anh.
Thanh Bách nhìn hai người kia khiêu vũ với nhau chẳng biết sao trong lòng tràn ngập khó chịu.
Rõ ràng mình luôn chán ghét món đồ đó nhưng chỉ cần người khác chạm vào bản thân liền tức điên lên.
Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, Mỹ An gật đầu nói “Cảm ơn” với Thế Quang sau đó liền lùi ra xa.
Thể Quang cũng tự biết cảm xúc của cả hai người không cách nào hòa làm một được.
Mỹ An bước khỏi sàn nhảy chưa xa thì liền bị Thanh Bách túm lấy, anh mạnh mẽ nắm lấy tay cô kéo vào đó lần thứ hai.
“Anh buông tôi ra đi” - Mỹ An rất không tự nhiên né tránh anh.
Những giai điệu lại bắt đầu vang lên, người ta lại bước vào điệu nhảy kế tiếp.
Thanh Bách và Mỹ An vẫn đứng đó bất động nhìn nhau, cuối cùng Thanh Bách là người khởi động trước, anh siết eo cô vào lòng, ép cô bước đi theo mình.
Thanh Bách, anh làm gì vậy?”
“Khiêu vũ” - Thanh Bách cưỡng chế đan tay với cô, anh cũng không biết bản thân đang làm gì nữa.
Mỹ An bị Thanh Bách ôm ở trong lòng muốn nghẹt thở, so với lần đầu tiên thì lần này cũng không khá hơn bao nhiêu.
Lần trước thì vô cùng lạnh nhạt lần này thì bạo lực cưỡng ép.
“Anh...!buông ra một chút, tôi mới bước đi được.”
Thanh Bách thả lỏng cô ra, hai người trở về trạng thái khiêu vũ
“A..” - Mỹ An loạng choạng mấy bước, lúc sắp ngã xuống anh lại bất ngờ vươn tay ra đón lấy khiến cô hú hồn một phen.
“Lưu Thanh Bách, anh cố tình đúng không?” - Mỹ An nghiến răng nói.
Thanh Bách đạt thành ý đồ làm cô hoảng sợ rất hài lòng cong môi cười.
Thế Quang đứng ở ngoài quan sát hai người, anh nhấp một ly rượu lắc đầu cười.
Hai người kia nhìn thì cứ như chó với mèo nhưng lại không thể tách rời.
Anh ta rốt cuộc có chen vào được hay không thì thật sự khó nói lắm.
Sau khi điệu nhảy thứ hai kết thúc thì buổi đầu giá cũng bắt đầu, mọi người di dời sang một bên hội trường đã được chuẩn bị ghế ngồi chu đáo.
Lúc này Mỹ An liền đi cạnh Thanh Bách, cùng nhau ngồi ở vị trí