“Tôi không phải người nhiều chuyện, sẽ không hỏi chuyện riêng tư người khác” - Thanh Xuân mím môi.
Đông Quân thấy cô có vẻ sợ mình nên cười dịu dàng:
“Thật ra tôi và Mỹ An không có gì đâu, đúng như cô ấy nói, tôi và cô ấy chỉ là bạn tốt.
Người đàn ông khi nãy cô nhìn thấy đúng là cha của đứa bé, bọn họ có một chút
mâu thuẫn nên cho nhau thời gian để nghĩ kỹ lại.
Mỹ An muốn tìm một nơi an tĩnh dưỡng thai nên cùng tôi về đây.”
Anh ấy đang giải thích với mình sao? - Thanh Xuân không khỏi đỏ mặt.
Bên này Thanh Bách nhìn thấy Mỹ An vừa chống lưng vừa đi trong có chút khó khăn, anh liền thấy bản thân mình thật tồi tệ, cô mang thai vất vả như thế anh lại không có bên cạnh.
“Anh đỡ em” - Thanh Bạch lại lần nữa ôm cô vào lòng.
“Không sao, không sao” - Mỹ An lắc đầu - “Do hôm nay cũng đi nhiều nên hơi mệt chút, bình thường không sao?”
“Em có khỏe không?” - Thanh Bách không biết nói gì, chỉ đành hỏi một câu như
thé.
“Em khỏe, đứa bé cũng rất khỏe mạnh.”
“Anh..”
“Không cần nói gì cả, em biết là anh muốn xin lỗi nhưng anh không có làm sao” - Mỹ An vỗ vỗ vào bàn tay anh giống như trấn an vậy.
Thanh Bách chở Mỹ An trở về, anh thấy cô ngồi không được thoải mái lắm, quan tâm hỏi:
“Em cần gì sao?”
“Bình thường xe của Đông Quân có một cái đệm lót, tự dưng giờ không có nên thấy không quen thôi” - Mỹ An chỉ buộc miệng nói ra không ngờ lại khiến cho cả hai đều khó xử.
Thanh Bách im lặng lái xe, anh đúng là không bằng Đông Quân.
Anh đến cách chăm sóc một người phụ nữ mang thai cũng không biết.
Bụng Mỹ An đã to