“Cô nói yêu dễ dàng quá rồi đấy” - Thanh Bách khàn giọng nói.
“Trần Mỹ An tôi sống gần ba mươi năm, chỉ nói yêu duy nhất một mình anh” - Cô tự vươn tay cầm lấy chai rượu rót cho mình rồi một lần uống cạn - “Không quan trọng nữa, tôi đã buông tay rồi”
Lưu Thanh Bách không biết tại sao khi nghe Mỹ An nói đã buông bỏ trong lòng liền khó chịu.
Ai cho phép cô tự ý quyết định chứ, anh còn chưa đồng ý mà.
“Anh có biết bốn năm qua tôi sống thế nào không? Lúc trước tôi cảm thấy bít tết rất ngon nhưng bởi vì lâu quá không được ăn nên giờ vị nó thật nhạt nhẽo” - Mỹ An cầm đĩa bít tết nhìn nhìn rồi lại đặt xuống - “Đối với tôi bây giờ, no bụng quan trọng hơn ngon nhiều, phải nó mới có sức làm việc, phải no mới sống tiếp được” Thanh Bách cảm thấy Mỹ An đã triệt để say thật rồi, mấy lời lảm nhảm này cô càng nói cảm xúc càng dâng trào.
Anh vội ngăn lại khi thấy Mỹ An lại định rót rượu tiếp.
"Đủ rồi.”
“Đủ gì mà đủ, một ít rượu anh cũng tiếc mời tôi à?" - Mỹ An bĩu môi tỏ ra giận dỗi gạt tay anh ra dành lấy chai rượu - “Lần đầu uống Whisky tôi đã nôn đến thấy mấy ông mặt trời luôn nhưng rồi cũng phải tập uống thôi, không uống được rượu làm sao làm việc ở bar chứ?”
Thanh Bách nghĩ tới dáng vẻ ăn mặc thiếu vải uốn éo của cô trên sàn nhảy là tức giận, lạnh nhạt nói:
"Ai ép cô phải làm ở đó, là tự cô thích thì có
“Anh biết gì mà nói hả?” - Mỹ An đứng bật dậy cầm cả chai rượu chỉ vào mặt Thanh Bách tràn đầy tức giận - "Tôi từng phải xếp hàng nửa ngày để nhận một hộp cơm miễn phí, có hôm còn chờ các nhà hàng phát thức ăn thừa cho người vô gia cư đến tận khuya.
Tôi cũng từng lót một miếng bìa các tông rồi ngủ giữa đường, so với đói và rét thì danh dự có nghĩa lý gì.”
Thanh Bách cảm thấy mình sắp không nghe nổi những lời cô nói nữa rồi, anh không tưởng tượng nổi Mỹ An từ nhỏ ăn sung mặc sướng làm sao vượt qua được.
Nếu bình thường Mỹ An nói những điều này với anh chắc chắn Thanh Bách sẽ bật cười nói cô kể chuyện hài nhưng lúc này có thật sự không tỉnh táo, mấy lời này đột nhiên đáng tin hơn.
“Này, vẻ mặt đó là sao? Anh thương hại tôi hả? Không cần đầu” - Mỹ An bước đi loạng choạng tựa hắn vào kính, gương mặt ửng đỏ áp chặt lên đó - “Nếu không có bốn năm khổ số đó cũng không có tôi hôm nay, nhớ nó mà tôi biết cuộc sống này thật sự là như nào, tôi học được nhiều bài học, chân chính trở thành một người trưởng thành”
Mỹ An quay đầu nhìn Thanh Bách híp mắt cười, giọng nói bởi vì rượu mà đặc biệt trầm ấm:
“Tôi phải cảm ơn bốn năm đó giúp tôi có can đảm trở về đối diện với anh.
Thanh Bách, nhìn vào gương mặt anh thôi cũng khiến trái tim của tôi đau vô cùng
Thanh Bách hít sâu một hơi đứng dậy bước tới kéo Mỹ An ra khỏi tầm kính, nếu còn để cô nói nữa anh không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
“Cô say rồi, đi ngủ đi”
“Tôi không có sai! Sao các người cứ nói tôi sai vậy?” - Mỹ An cau mày đẩy mạnh anh ra - Tôi mới là người bị hại đây này, tôi không có sai”
Thanh Bách để trán, anh có nói cô đúng sai gì đâu ý của anh là cô say rượu rồi.
Thanh Bách tự hỏi sao bản thân lại ở đây giải quyết cải người say thích nói lung tung này chứ, anh một lần nữa bước qua muốn túm lấy cô nhưng bị cố né tránh.
"Anh đừng có chạm vào tôi, nhìn thấy anh là thấy xui xẻo tới rồi” - Mỹ An không ngần ngại mà bĩu môi nói.
Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái mất ý thức, mấy lời nói và hành động này đều xuất phát từ bản năng, bản năng của một đứa trẻ.
Hai tay Thanh Bách nắm chặt thành quyền rồi lại thả ra, anh nhịn, anh ngồi xuống ghế không quan tâm cô múa may quay cuồng gì nữa.
Mỹ An thấy anh không để ý mình lại càng tùy hứng, cô leo lên giường nhún nhảy.
“Tôi có thể mang cái nệm này về không? Nệm ở nhà tôi cũng đến sắp gãy lưng rồi”
Thanh Bách trầm mặt không nói, thật ra nội tâm anh đang rất muốn cười.
Mỹ An khi say cứ như một người khác vậy, cô ngày càng ở trước anh bộc lộ ra nhiều dáng vẻ mà anh chưa từng thấy.
Anh không phủ nhận, anh thấy khá hứng thú với nó.
Mỹ An lăn lộn ở trên giường chán rồi lại chạy vào phòng tắm mang ra một đống đồ: “Mấy thứ này tôi dùng không hết có mang về được không? Tinh dầu và nến thơm đều rất tốt”
Mặt Thanh Bách sắp đen thành than luôn rồi, người ngoài mà nghe được chắc chắn nghĩ anh bình thường phải ngược đãi cô lắm.
Anh đột nhiên sửng lại, bình thường anh cũng đâu đối với Mỹ An tốt hơn bao nhiêu.
Nhà cô đang