Mỹ An bước về phía Thể Quang nhưng không vào xe mà đứng đó nhìn thẳng vào mắt Thể Quang nói một tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã luôn tử tế với tôi, anh đã giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều.
Anh thật sự là một người đàn ông tuyệt vời, một lần nữa cảm ơn anh”
Thế Quang thở dài một tiếng, xem ra Mỹ An đã có sự lựa chọn của mình rồi.
Mấy lời khen tặng vô nghĩa này cũng như là lời từ chối nhẹ nhàng thôi.
“Cô có thể cho tôi biết lý do không?” “Là vì đôi giày bata, tôi biết nó không phù hợp với mình nhưng khi còn nhỏ tôi vẫn lén mang nó.
Đến tận bây giờ khi anh đưa nó cho tôi lần nữa, tôi vẫn chọn mang nó.
Tôi vẫn là tôi của trước đây thôi, dù biết nó không phù hợp với mình vẫn chọn nó vì nó khiến tôi thoải mái và vì tôi thích nó”
Thanh Bách cũng giống đôi giày bata đó vậy, ngay từ đầu Mỹ An vốn biết Thanh Bách không phải loại người phù hợp với mình.
Cô vẫn cứ thích anh, len lén đi theo đuổi anh.
Bây giờ Mỹ An đã triệt để hiểu cô không thể mang giày bata đi dự tiệc sang trọng nữa nhưng nếu cho cô cơ hội được lựa chọn, Mỹ An vẫn muốn mang giày bata, cô vẫn không hối hận về Thanh Bách.
"Tôi hiểu rồi, cô cũng không cần bận tâm về cảm xúc của tôi đâu.
Cô chỉ là một gì đó trong thanh xuân mà tôi để vụt mất, giờ đây cũng hơn ba năm rồi, tôi đột nhiên muốn níu kéo chút thôi” - Thế Quang lịch thiệp vươn tay ra với Mỹ An.
Mỹ An hiểu ý bắt lấy tay anh ta, hai người xem như từ nay về sau làm bạn nhưng chuyện tình cảm nam nữ không nhắc lại nữa.
Mỹ An nhìn về xe của Thanh Bách, đây mới là cửa ải khó khăn thật sự này nhưng cô cũng vẫn phải tiến đến thôi.
"Sao không lên xe của anh ta đi, hai người còn nắm tay nắm chân rất thân mật mà” - Thanh Bách vẫn không quên châm chọc Mỹ An mặc dù lúc cô bước về phía anh, Thanh Bách đã thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi là người của Bách Niên, tất nhiên phải ngồi xe của tổng giám đốc mình về rồi.”
“Coi như cô biết điều” - Thanh Bách miệng vẫn tỏ ra lạnh nhạt nhưng quay mặt đi lại khẽ cong môi cười.
"Anh mở hạ kính xe được không?” - Mỹ An đột nhiên rất có tâm trạng hóng gió.
Thanh Bách không trả lời nhưng vẫn theo ý cô hạ kính xuống.
Anh nhìn Mỹ An nghiêng đầu ra ngoài, mặt mày rạng rỡ nghêu ngao mấy lời hát chẳng có ý nghĩa.
Mỹ An đã lâu rồi không thấy vui vẻ, có cảm giác được bản thân của trước đây cũng cảm nhận được chính mình lúc này.
Mỹ An vẫn thích ánh đèn hoa lệ lấp lánh treo trong phòng tiệc, Mỹ An vẫn thích điệu nhảy dịu dàng sang trọng khi nãy.
Bản chất con người không thể thay đổi được, cô có thể cố để sống nghèo khổ nhưng không cần cố tỏ ra quý phái vì nó ăn trong máu cô rồi.
Hơn hết, hôm nay Mỹ An đã tự mình giành lấy ba mảnh đất kia mà không cần Thanh Bách ra mặt.
Điều đó chứng minh chỉ cần cô cố gắng cô có thể làm tốt công việc kinh doanh này, một ngày nào đó, cô sẽ gây dựng lại được công ty của chị gái, của cha cô.
Thanh Bách tự hỏi trước đây sao anh không thấy Mỹ An thu hút như vậy, có lẽ bốn năm kia đã khiến Mỹ An nhiều hơn mấy phần phong trần quyến rũ.
Mỹ An đã lâu rồi không được đi đây đó, cười híp mắt nhìn anh:
“Chở tối đi dạo thành phố một chút được không?” "Được” - Thanh Bách không biết sao anh đặc biệt thấy thích nụ cười này của cô.
“Sao cô không chọn chủ tịch Quang? Không phải có thích quyến rũ đàn ông à, anh ta là một ứng viên sáng giá quá còn gì”
Mỹ An lườm anh, bĩu môi nói:
“Mấy cái đó là anh tự nghĩ thôi, tôi không cần dựa vào đàn ông”
Thanh Bách mặc dù không tin lắm nhưng vẫn khá hài lòng với câu trả lời này.
Sau khi đi dạo mấy vòng, Thanh Bách đưa Mỹ An về đến gần ngố nhà cô liền nhìn thấy một số tên du côn đứng đó, anh có dự cảm không lành.
“Cô không vào nhà được đâu”
"Hả?” - Mỹ An nghiêng đầu ra xem thử tự dưng cũng hơi sợ, từ vụ tạt axit Mỹ An cũng muốn chuyển nhà rồi, chỉ là chưa có điều kiện thôi - "Thể đêm nay tôi biết ở đâu đây.”
“Khách sạn” - Thanh Bách xoay xe