Mỹ An thật không dám tưởng tượng bên trong kia là thứ đáng sợ gì mà Thanh Bách lại dùng cách này không cho cô nhìn.
Mỹ An nắm lấy bàn tay đang che mắt mình của anh, giọng hơi run lên nói:
“Tôi không thể nhìn sao?”
Thanh Bách trầm mặc lắc đầu:
“Tốt nhất đừng xem” Thứ đó là gửi đến cho cô dù biết không phải thứ tốt lành nhưng Mỹ An cũng muốn đối diện.
Chuyện của mình thì không trốn tránh được, Mỹ An vỗ nhẹ vào bàn tay Thanh Bách.
Anh cũng hiểu ý buông tay xuống, Mỹ An bước tới nhìn vào trong hộp liền hét lên một tiếng thất thanh.
Thanh Bách vội ôm lấy cô vào lòng, Mỹ An cả gương mặt đều tràn ngập sự kinh hãi, môi của cô vẫn đang run lên không thốt nên lời.
Bên trong đó là xác một con mèo bị xác hại tàn nhẫn.
đến cả nội tạng cũng bị lôi ra ngoài vô cùng kinh tởm.
“Quên nó đi, coi như không thấy gì hết” - Thanh Bách ấn đầu có vùi vào ngực mình, vỗ về cô.
Mỹ An cắn chặt môi không muốn để nước mắt trào ra, tại sao lại có kẻ độc ác như thế.
Nếu chỉ vì muốn hù dọa cô mà ra tay tàn nhẫn với một động vật vô tội thì có đáng không chứ? Tại sao tất cả những chuyện bất hạnh đều nhất định đổ lên đầu cô.
Thanh Bách ôm Mỹ An đến sofa vừa định rời đi dọn dẹp cái xác đó nhưng Mỹ An nhất quyết không buông tay anh, Thanh Bạch đành ngồi lại bên cạnh cô, dịu dàng vuốt tóc cô:
“Không sao, có tôi ở đây rồi”
Mỹ An vẫn chưa hết vẻ bàng hoàng, cô không trả lời, hai mắt vô định tựa vào người anh.
Có lẽ Mỹ An cũng không ý thức được mình đang bám lấy anh, cô chỉ đơn thuần bấu víu lấy tất cả những thứ có thể khiến mình an toàn.
Thanh Bách thật sự đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, nếu để anh biết là kẻ nào làm ra chuyện này, anh nhất quyết không tha.
Lưu Thanh Bạch anh không cho phép có kẻ dám ở ngay dưới mắt anh mà dở trò.
Hai người cứ ngồi đó một lúc lâu, Mỹ An rút trong lòng anh, Thanh Bách kiên nhẫn ở cạnh cô.
“Anh giúp tôi xử lý nó được không?" - Mỹ An đã lấy lại được bình tĩnh - “Giúp...!giúp chôn cất nó một cách tử tế”
“Được” - Thanh Bách không hề do dự gật đầu.
Mỹ An lúc này mới nhớ tới bản thân vẫn còn đang dính chặt lấy Thanh Bách vội vàng tách ra.
Thanh Bách khẽ cong môi, đứng dậy dặn dò cô cẩn thận:
“Ngoài tôi ra cô không được mở cửa cho người khác có biết không?”
Mỹ An không nghĩ nhiều ngoan ngoãn gật đầu.
Thanh Bách mang xác của chú mèo tội nghiệp đi, một người đàn ông can đảm như anh còn không dám nhìn thẳng nó lần thứ hai.
Thanh Bách nhờ người sắp xếp chôn cất đàng hoàng cho nó cũng dặn dò bảo vệ từ nay về sau có bưu phẩm gửi cho Mỹ An đều không gửi trực tiếp lên.
nữa mà phải kiểm tra trước.
Thanh Bách quay lại gõ cửa một lúc cũng không thấy ai mở cửa liền vô cùng lo lắng lấy điện thoại gọi cho Mỹ An.
Kết quả cô nói bản thân muốn ngủ, nói cảm ơn anh rồi cúp máy.
Thanh Bách đoán Mỹ An có lẽ đang bị sốc, dù sao sự việc khủng bố loại này đúng là không phải chuyện đơn giản nữa rồi.
Cả ngày đó anh đứng ngồi không yên, dù chỉ cách có cánh cửa nhưng Thanh Bách không biết nên dùng cách gì an ủi Mỹ An.
Linh Chi hễ có chuyện liền lao vào lòng anh gào khóc còn Mỹ An thì vẫn luôn tự mình chịu đựng không muốn làm phiền đến ai.
Đèn ở công viên gần chung cư cũng đã lên đèn, Thanh Bạch liền nghĩ ra ý định chạy đi đập cửa nhà Mỹ An.
Cô nghe tiếng động từ phòng ngủ bước ra nhưng vẫn nhớ đến lời của Thanh Bách, lớn giọng hỏi:
“Người bên ngoài là ai?”
“Tôi đây” - Thanh Bách mỉm cười, coi như cô có nghe lời.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Đi dạo.
Không được nói không” - Thanh Bách nắm lấy cổ tay của Mỹ An kéo đi. Hai người cùng nhau song hành đi dạo quanh công viên, cả hai đều bước rất chậm cũng không ai nói lời dư thừa nào.
Cứ bình yên như thế hít thở không khí trong lành, cảm nhận sự tồn tại vừa mờ nhạt vừa rõ nét của đối phương.
Thanh Bách tự hỏi sao trước đây anh không nhận ra khi anh ở cạnh Mỹ An cũng có thể đạt được loại cảm giác tiêu diêu tự tại này.
“Đây là đầu tiên chúng ta cùng nhau đi dạo nhìn hoàng hôn xuống thế này” - Mỹ An nói, trong giọng điệu nghe ra