Mỹ An vừa đến quán bar là bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm cho đau đầu.
Cô được nhân viên hướng dẫn đưa lên phòng riêng ở trên tầng nơi mà Thanh Tùng đang ở bên trong.
Mỹ An vừa mở cửa bước vào đã thấy chai lọ bị uống cạn vứt lăn lóc khắp sàn còn Thanh Tùng thì nằm trên ghế chả biết là tỉnh hay say.
Mỹ An vội bước lại định đỡ cậu ngồi dậy, Thanh Tùng mở mắt ra thấy cô liền vui mừng ôm siết lấy:
“Anh biết là em không bỏ mặc anh mà, anh biết là em có tình cảm với anh mà”
Mỹ An cau mày khó chịu vì mùi rượu trên người cậu, cô dùng sức đẩy cậu ra: “Anh say rồi”
“Không, anh không hề say” - Thanh Tùng lắc đầu, giọng nói cũng trở nên gấp gáp - “Bây giờ anh mới hiểu, không thể cứ chậm chạp mãi, anh không thể để Thanh Bách cướp mất em lần.
nữa”
Mỹ An cảm thấy hai mắt Thanh Tùng có chỗ không đúng, tràn ngập sự nguy hiểm.
Cô ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Thanh Tùng:
“Anh buông em ra đi, anh say thật rồi.”
Thanh Tùng tất nhiên không nghe cô nói, anh đè Mỹ An xuống ghế, hết sức thô bạo xé rách áo cô.
Mỹ An vô cùng hoảng sợ, tiếng quần áo vang lên trong không khí triệt để đánh tan chút cảm tình ít ỏi cô dành cho cậu.
“Lưu Thanh Tùng! Buông tôi ra, anh điên rồi”.
Thanh Tùng mỉm cười vuốt ve gương mặt Mỹ An, có thể nói lý trí cậu hoàn toàn bị cơn say xâm chiếm.
“Em tức giận như này trông rất quyến rũ”.
Thanh Tùng cúi xuống muốn cưỡng hôn cô nhưng Mỹ An nhất quyết cắn chặt môi không cho cậu đạt thành ý nguyện.
Thanh Tùng bắt đầu tìm hôn xuống cổ rồi vai cô.
Mỹ An dùng hết sức chống trả cũng không được, nước mắt uất ức không nhịn được mà khẽ rơi xuống.
Cô hét muốn khàn giọng cũng không có ai vào giúp, vì đây là khu vực VIP hơn nữa tiếng nhạc bên ngoài gần như lấn át hết rồi.
Mỹ An không cam tâm, cô không thể để cho người khác lăng nhục như thế, cuộc đời cô không phải trò hề trên tay ai cả.
Cô nhân lúc Thanh Tùng không chú ý giật lấy tóc cậu kéo ngược về sau, Thanh Tùng vì đau mà buông lỏng phòng bị nên Mỹ An dùng sức lực thua thiệt của mình đấm anh một cú rồi chạy ra cửa.
Tiếc là cô chưa chạy được xa đã bị Thanh Tùng ôm lại, cậu còn thều thào vào trong tại cô:
“Anh không muốn làm đau em, đừng chống cự nữa.”
“Khốn nạn! Cậu buông tôi ra!” - Mỹ An chưa bao giờ thấy kinh tởm như thế này, dù có chán ghét thể nào thì khi Thanh Bách chạm vào mình, Mỹ An cũng không thấy bài xích như Thanh Tùng.
Mỹ An tưởng chừng đã tuyệt vọng thì cảnh cửa đột nhiên mở toang, người bước vào là Thanh Bách.
Anh lao đến túm lấy Thanh Tùng đang đè lên người cô, ban cho cậu một cái đạp như trời giáng khiến Thanh Tùng bị văng ra xa ho khan mấy tiếng.
Mỹ An như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng ngồi dậy chạy đến nắp sau người Thanh Bách.
Anh nhìn cô quần áo không còn nguyên vẹn, trên mi mắt còn động nước, sắc mặt thoát cái như tảng băng ngàn năm.
Thanh Bách cởi áo khoác của mình ra ném cho Mỹ An sau đó bước tới sốc Thanh Tùng dậy, nghiêm giọng hỏi:
“Em đang làm cái gì vậy hả?”
Thanh Tùng nhướn mày nhìn Thanh Bách đầy khiêu khích:
“Anh cũng đến tận đây rồi à? Sao nào, anh muốn đánh em hả? Đánh tiếp đi, đánh em vì đã đụng vào món đồ chơi của anh đi”.
Thanh Bách chiều theo ý cậu, một đấm không thương tiếc nện lên mặt cậu, anh không hề nương tay, tựa hồ đã dùng hết sức lực của mình, khóe môi của cậu còn bị rách ra rướm máu.
Thanh Tùng gắng gượng ngồi dậy, lại tiếng tục vênh mặt lên mỉa mai: “Anh đánh em vì em nói đúng à? Anh xem cô ấy có khác gì món đồ chơi đâu, bốn năm trước hay là bây giờ cũng vậy.
Anh không hề yêu thương Mỹ An nhưng khi em muốn làm điều đó anh làm cấm cản.”
Mỹ An khoác áo của anh đứng một bên xem hai người, trong lòng không rõ đang cảm thấy thế nào, chua chát, khinh bỉ hay là thương tâm?
“Em vẫn không thấy mình làm sại sao?” - Thanh Bách thất vọng nhìn cậu.
“Em sai, em muốn bản thân mình làm sai vậy đó.
Từ ngày em nhìn thấy cô ấy lấy đầu tiên, đến nay đã mười năm rồi” - Thanh Tùng hướng ánh mắt về Mỹ An, không còn dục vọng đáng khinh như lúc này chỉ đơn thuần là nhìn một người mình trân quý nhiều năm - “Em luôn ở ngay sau lưng cô