Một con gấu vô cùng lớn không biết từ đầu lao tới hai người, bộ dạng của nó vô cùng dữ tợn như vừa bị chọc giận.
Thanh Bách là người phản ứng nhanh nhất, anh ôm lấy Mỹ An cả hai cùng ngã xuống đất nằm im.
Con gấu cắp lấy Thanh Bách ném ra một bên, Thanh Bách đau đớn khôn cùng những vẫn nén nhịn không lên tiếng Anh ngã xuống hướng ánh mắt về phía Mỹ An đang nắm, anh nhìn cô lắc đầu.
“Không được lên tiếng, không được động đậy - Ánh mắt anh như dặn dò những điều đó với CÔ.
Mỹ An bên này sắp không thở nổi, nước mắt ở khóe mắt ứ đọng không dám trào ra.
Cô nhìn con gấu dùng móng vuốt sắt nhọn của nó hung hăng tát Thanh Bách mà lòng như bị ai xé toạc ra.
Mỹ An rất muốn lao đến chỗ Thanh Bách nhưng cả người bởi vì sợ hãi mà như bị ai rút hết khí lực.
“A!” - Thanh Bách không nhịn được thét lên, chiếc áo của anh hiện giờ bị xé rách không ra hình dạng gì.
Truyện Xuyên Không
Con gấu nhận ra dấu hiệu sự sống ở Thanh Bách phút chốc nó càng trở nên điên cuồng hơn.
Nó nhấc bổng anh lên ném qua ném lại không thương tiếc.
Thanh Bách bắt đầu mất dần cảm.
giác, sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, ánh mắt anh vẫn không thay đổi hướng về cô.
Ánh mắt đó tràn đầy kiên định, tràn đầy an tâm, giống như anh muốn nói với cô là anh không sao vậy.
“Thanh Bách..” - Mỹ An cuối cùng không nhịn được bật lên tiếng rên khe khẽ.
Con gấu nhạy bén nhận ra, nó tạm buông tha cho Thanh Bách mà bước về phía Mỹ An ngửi ngửi.
Thanh Bách ngay lập tức đưa tay lên mũi ra hiệu cho Mỹ An, ý bảo Mỹ An hãy giả chết.
Con gấu dùng móng vuốt đẩy đẩy Mỹ An mấy cái, cô vì đau mà trên mặt lộ ra một số biểu cảm.
Thanh Bách bên này thầm nói không xong, dùng hết sức lực còn sót lại nhặt một cục đá lên ném về phía con vật to lớn:
“Nè! Tao ở đây!”
Nước mắt Mỹ An chảy ra ngay lúc đó, Thanh Bách lại một lần nữa dùng mạng mình che chở cho cô.
Con gấu lao qua đè Thanh Bách xuống đất, nó gầm lên một tiếng rồi cắn mạnh vào bả vai anh.
Một tiếng thét dài từ Thanh Bách vang lên, máu túa ra từ vai anh thấm ướt hết cả áo, chạy thành dòng xuống đất.
Thanh Bách gần như lăn ra ngất đi, con gấu ngửi ngửi mấy cái rồi cũng bỏ đi.
“Thanh Bạch, Thanh Bách!” - Mỹ An vừa thấy con gấu đi khuất là vội đứng dậy lao qua ôm lấy anh.
Ngoài máu ra Mỹ An không còn thấy được gì khác, Mỹ An rất sợ, cô sợ sẽ mất đi anh.
Cảm giác này còn đau gấp ngàn vạn lần khi biết anh đối xử tàn nhẫn với mình.
“Đừng bỏ tôi mà, cầu xin anh, tỉnh lại đi” - Mỹ An tha thiết gọi nhưng Thanh Bách vẫn nhắm mắt bất động.
Mỹ An lau nước mắt, cô và anh không thể ở lại đây, con gấu rất có thể sẽ quay lại.
Mỹ An.
nhìn hai tay đang run lên bần bật của mình, cô đưa tay vào miệng cắn xuống, giúp bản thân lấy lại dũng khí.
“Anh đừng lo, anh bảo vệ tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ anh” - Mỹ An lấy cây cỏ Lào từ trong túi áo của Thanh Bách ra đắp lên vết thương trên vai đang chảy nhiều máu nhất của anh.
Cô dùng hết sức lực của mình nâng lên, Mỹ An muốn cõng Thanh Bách nhưng với sức lực của cô và với một người đang bất tỉnh thì bất khả thi.
Mỹ An nắm chặt lấy tay anh, nghẹn ngào nói:
“Thanh Bách, nếu anh còn chút ý thức nào thì hãy ôm lấy cổ tôi.
Anh cố gắng bám trên lưng tôi, có được không?”
Thanh Bách không mở mắt ra những tay thật sự đã dùng sức ôm lấy Mỹ An, Mỹ An cứ như vậy cõng anh trở về bờ suối.
Mỹ An có lúc hai chân khuyụ hẳn xuống đất, đau đớn không thôi, nhưng chỉ cần nghĩ tới người trên lưng cô liền kiên trì đi tiếp.
Cuối cùng cũng trở về được bờ suối, Mỹ An đặt Thanh Bách cố định một chỗ.
Cô vội đi tìm thêm cây cỏ Lào về cầm máu cho anh, lúc này thấy được trên người Thanh Bách một chỗ lành lặn là quá khó.
Mỹ An cũng tìm cách nhóm lửa trở lại, lửa có thể xua thú dữ, trường hợp xấu nhất con gấu tới tận đây thì còn có cách đối phó.
Mỹ An lấy nước rửa mặt cho anh, nói đúng hơn là rửa máu:
“Thật ra có lúc tôi từng nghĩ kẻ hại tôi có khi nào là anh không, nhưng mỗi một lần anh lại thảm hơn.
Thảm tới mức tôi không thể nghi ngờ anh nữa, tôi đáng lẽ phải hận anh mà bây giờ nhìn anh nắm đây tôi chỉ ước mình có thể thay anh chịu đau đớn.
Anh nói xem, tôi